Tiếng chuông cửa reo rộn rã. Thằng Cường rút con cặc nhầy nhụa nước nhờn và tinh dịch ra – vẫn không biết Lan đã tỉnh lại- rồi hôn nhẹ vào gáy của Lan. Nó mặc lại quần áo đi xuống nhà. Còn lại mình Lan….Còn lại sự thỏa mãn của cái lồn và một lý trí đang hoang mang….
…Thằng Cường xuống mở cửa. Người bước vào là cô Hồng, thư ký riệng của ba nó. Mắt ngấn nước, nói với nó với tiếng nưc nở đứt quãng. Thằng Cường sững người một lúc rồi tự nhiên nó quay đầu nhìn lên phòng Lan. Ở đó, có một ngừơi…
Những ngày tiếp theo có lẽ là những ngày bình thường duy nhất còn lại trong ngôi nhà. Đám tang của Giang cản trở con quỷ trong thằng Cưởng trỗi dậy. Nó phải đóng cho trọn vẹn vai một đứa con hiếu thảo. Cũng vật vã khóc lóc, cũng đau khổ như ai. Chẳng một ai biết sau cái vo bọc ấy là một đứa con trời đánh đám làm tình với mẹ ruột của mình. Chỉ có mình Lan biết được cái sự thât ê chề nhục nhã ấy. Tuy chưa nói gi với thằng Cường vì nhiều lý do nhưng mỗi khi chạm phải ánh mắt hau háu của nó nhìn vào, nàng đáp trả bằng ánh mắt giận dữ toé lửa. Thằng Cường tuy dã phạm luân cấm nhưng nó cũng không dám làm chuyện tày trời đó ngay khi xác ba nó vẫn còn chưa an táng. Nó ẩn nhẫn chờ đợi một thời cơ.
Sau đám tang, Lan sợ phải chạm mặt thằng Cường. Nhưng ở chung một nhà thì điều ấy gần như là không tưởng. Nàng vẫn là mẹ của nó, có thể nó không thể giữ mình nổi khi thấy nàng phơi bày những cái đẹp nhất ra truớc mặt. Nàng phải ngặn lại cái ý tưởng bệnh họan này không thể cho nó tiếp tuc xảy ra.
Có tiếng gõ cửa phòng, thằng Cường bắt gặp ánh mắt ngại ngùng của Lan. Nàng muốn nói chuyện với nó.
– Má muốn nói chuyện với con!
– Vâng, con cũng đang chờ má nói câu đó!