Henry ngoáy đều mông và đầu cặc hắn cọ khắp xung quanh thịt lồn tôi. Tôi nghe tiếng hắn hít hà vì sung sướng. Henry nhấp người lia lịa, cái đầu cặc hắn hết đi ra lại đi vào, đều khắp lồn tôi. Tôi bắt đầu thấy sung sướng khủng khiếp. Hắn đụ tôi từ đằng sau khiến cặc ma sát rất đều và sướng. Tôi nắm chặc hai tay lại nhằm tránh khỏi phải rên lên. Nhưng tôi không dấu được hắn việc mình đang sung sướng. Lồn tôi tự động co bóp liên tục không theo như ý và khi hắn xuất tinh, tôi cũng đổ nước ra theo.
Henry ôm gọn tôi và ngủ mê mệt. Tôi cũng nằm im trong vòng tay hắn, nhưng thao thức. Trong tâm khảm tôi, một nửa là đức hạnh của người phụ nữ Việt Nam còn sót lại sau cùng đang đấu tranh để thoát khỏi hắn, một nửa là cái bản chất đàn bà hết sức thoả mãn với con cặc to tròn căng cứng của Henry. Hai nửa đấu tranh quyết liệt, và ngay khi tôi bắt đầu thấm mệt, hắn quay người nằm ngửa ra. Một nửa đức hạnh đẩy tôi ngồi dậy.
Tôi hốt hoảng choàng vội quần áo lên người. Tôi vội vã đi ra ngân hàng, rút vừa đủ tiền, uỷ thác cho luật sư vụ gia tài xong là tôi ra ngay sân bay. Tôi muốn gặp Hoàng hơn bao giờ hết.
– Tôi nói thêm lần nữa, anh Hoàng đi công tác rồi. Mà chị là ai vậy? Chị kiếm chồng tôi có gì gấp không mà gọi suốt sáng đêm?
– Thôi cám ơn chị nhiều, tôi sẽ gọi lại sau!
Tôi cúp máy trong lúc Ngọc nói thêm một vài câu gì đó. Tự nhiên tôi thấy trống vắng rất nhiều. Tôi mặc nguyên váy đầm, đi ra biển. Những chàng trai liếc mắt theo tôi. Tôi tự hỏi khi họ biết tôi ngủ với cả chồng lẫ con trai chồng, họ sẽ nghĩ sao?
Tôi kêu chiếc taxi. Tôi đến động Phong Nha, không đi lên thiên đàng mà ghé xuống điện ngục. Tôi dừng chân lại trước đền thờ ông tơ bà nguyệt, lòng thấy cay đắng. Đây là nơi mà tôi và Hoàng đã nguyện cầu lời tình yêu hạnh phúc. Sao bây giờ, khi cơ hội lại mở ra lần nữa, tôi lại thấy chông chênh quá.
Tôi về khách sạn thì có một người phụ nữ đang chờ tôi. Tôi đoán đó là Ngọc. Cô ấy cũng nhận ra tôi qua giọng nói.
– Bây giờ sòng phẳng nhé. Chị cần bao nhiêu tiền để buông chồng tôi?
Tôi cố tình cười lớn, rồi nhìn Ngọc bằng con mắt sắc lẹm
– Vậy tôi bỏ ra bao nhiêu tiền thì đủ để chị tự nguyện li dị chồng?
– Đừng có mà mơ mộng. Tôi không bao giờ buông anh ấy, chị nghe chưa?
– Chị không biết sao? Anh ấy yêu tôi chứ không có yêu chị.
– Việc đó cũng chưa chắc. Chị cứ thử bắt anh ấy bỏ mẹ con tôi xem.
Tôi nhếch mép cười.
– Tôi nghĩ là anh ấy đã nói chuyện với chị về chúng tôi. Vì vậy chị mới biết mà kéo đến đây. Những gì anh ấy nói đã không quá rõ ràng à?
– Tôi khinh. Tôi không tin tôi không bằng chị.
– Chị không bằng tôi đâu. Việc chị có một cái nốt ruồi ngay chỗ đó đã khiến cho Hoàng thấy khó chịu rồi.
Ngọc đứng phắt dậy. Cô ta cầm lấy ly nước và hất vào mặt tôi.
– Con đĩ. Đồ lăng loàn thối tha. Tao sẽ không tha cho mày.
Ngay lập tức, tôi đứng bật dậy và cũng hất ly nước của tôi vào mặt cô ta.
– Chúng ta cùng hạng với nhau thì chửi bới làm gì. Mà cô không tha cho tôi thì cô làm gì tôi. Tức cười. Tôi nói rồi, Hoàng sẽ là của tôi. Đó là điều chắc chắn. Anh ấy yêu những người có học. Không phải là cái hạng một điều đĩ hai điều điếm như chị.
– Mày dám…
– Xem như nước uống hôm nay tôi mời. Tiền tôi thì nhiều lắm, chị yên tâm.
Tôi cười đắc thắng và đưa luôn tờ 50 euro cho anh bồi. Anh ta nhìn tôi lúng túng nhưng tôi mặc kệ tất cả. Tôi đi ra thang máy và lên thẳng phòng mình.
Trái với những gì đã nghĩ, tôi không thấy lòng vui chút nào khi thắng thế Ngọc. Ánh mắt của cô ấy nói lên sự bất lực và tuyệt vọng khi không giữ được chồng. Ánh mắt đó sao mà đau khổ quá!!!