Tôi bị hiếp thêm hai lần nữa, một lần là ngay tại nhà người em gái của Petit, ngay trong phòng khách, một lần là ngay trong xe của tôi. Sức lực của tôi yếu dần trước những cú nhấp của hắn và lần cuối cùng trong xe, sau một hồi phản ứng, tôi ôm chầm lấy lưng hắn. Tôi bắt đầu thấy sợ và tội lỗi. Tôi bắt đầu yêu sức lực, tuổi trẻ và vẻ đẹp trai của hắn. Thế cho nên tôi quyết định trở về.
– Em hãy đi ngủ đi Nguyệt Hạ. Ngày mai anh sẽ xin nghỉ công ty. Chúng ta sẽ bên nhau trọn ngày. Hôm nay thì không được. Thằng con trai của anh vừa có một buổi trình diễn hát trên ti vi. Tối nay mẹ nó tổ chức ăn tiệc. Anh phải về nhà. Anh xin lỗi.
– Vậy hãy dẫn em đến đó.
– Gì hả Nguyệt Hạ?
– Lưu Hoàng, hãy dẫn em đến đó. Petit sắp chết. Em sẽ là trọn vẹn của anh. Con anh sẽ là con em. Em sẽ yêu thương chúng. Xin anh đừng rời xa em.
– Thật à?
– Vâng. Em sẽ yêu thương bọn chúng như yêu con em vậy.
– Không, anh hỏi chuyện lão già sắp chết à? Lão bị gì thế?
– Vỡ mạch máu não. Ông ta đã hôn mê. Các tế bào thần kinh chết với tốc độ cực nhanh. Em sẽ được thoát khỏi lão.
– Em sẽ về bên anh chứ???
– Em đâu còn nơi nào nữa để về!
– Tuyệt lắm, nhưng lúc này là không được. Tối nay anh sẽ tìm cách nói với Ngọc. Anh sẽ bàn đến chuyện chia tay với cô ấy. Nhưng em chưa nên xuất hiện lúc này. Lũ con anh chưa biết gì về hai chúng ta cả.