Sơn cũng kinh ngạc không kém. Anh nắm lấy tay chàng trai ấy :
– Mày… Thọ hả?
– Vâng, em đây! – Thọ gật đầu rồi như chợt nhớ ra – Lâu nay Thủy vẫn nói về anh, nhưng em cứ tưởng anh Sơn nào chớ!
– Thì ra mày vẫn còn sống. Lần đó tao tìm muốn chết!
Thọ vui vẻ :
– Lần đó, em bị thương rồi đi lạc… May gặp Thủy và Hường đưa về bệnh xá khu kinh tế mới… Lành bệnh em xin ở đó luôn… Ai dè, Thủy là em ruột anh! Thiệt bất ngờ quá! Quả là trái đất tròn!
Sơn cũng gật đầu :
– Đúng thiệt bất ngờ đó!
Thọ rụt rè :
– Tụi em nghỉ phép. Em với Thủy định xin phép gia đình làm lể cưới. May gặp anh ở đây, để xin ý kiến anh luôn!
Sơn bật cười với cách đặt vấn đề của Thọ. Anh nhìn khắp lượt những người đang có mặt rồi nói :
– Được vậy, còn gì bằng. Chúc mừng hai em!
Đếm lúc ây, Thủy mới nín khóc. Cô quay sang cố gái đi cùng đang đứng im lặng vì xúc động và hỏi Sơn :
– Anh nhớ ai không?
Sơn nhìn cô gái có khuôn mặt hiền hậu bằng ánh mắt ngạc nhiên. Cô gái mỉm cười và khẽ nói :
– Chắc anh Sơn quên em rồi!
Sơn nhíu mày. Anh vẫn chưa nhớ ra cô gái này là ai. Thủy nói giọng trách móc :
– Chị Hường con bác Tám ở cùng chung cư với gia đình mình đó. Anh không nhớ sao?
Những liên tưởng vụt sống dậy : cô bé nhỏ tuổi thường bên Thủy khi anh bắt nạt em mình lúc còn bé. Anh gật đầu bẽn lẽn :
– Cô Hường… Đã lâu quá rồi!
– Chi Hường thay mặt đơn vị về dự lễ cưới với tụi em đó. Thôi, để thắp nhang cho má đã.
Ba người thắp nhang. Sau đó, Thọ nhìn Sơn hỏi :
– Bây giờ anh ở đâu?
Sơn thở dài nhìn ra xa bằng ánh mắt đượm buồn. Ba người nhìn nhau, im lặng. Họ đã hiểu. Cuối cùng, Hường lên tiếng :
– Đi với tụi em đi, anh Sơn?
Sơn nhìn vào đôi mắt của Hường. Cô cũng đang nhìn anh bằng đôi mắt chân thành và trong sáng. Đã lâu lắm, Sơn chưa gặp đôi mắt có cái nhìn trong sáng đến nao lòng như thế. Rồi anh lại cuối đầu. Nhưng Thọ nắm lấy tay anh nói giọng dứt khoát :
– Đi với tụi em!
– Nhưng đi đâu! Sơn hỏi nhỏ, thẫn thờ.
– Lên cao nguyên! – Thọ sôi nỗi – Nêu như anh đến đó với một tấm lòng, anh sẽ thấy nó không đáng sợ như anh em mình từng biết đâu.