Kim Anh im lặng. Trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt với hàng mi dài như long lên. Sau đó, cô ta nói bằng giọng thản nhiên đến lạnh băng :
– Thôi đủ rồi! Tôi không muốn dính dáng đến loại người khờ khạo như anh nữa!
Nói xong, cô ta lục xắc lấy một cây vàng đưa cho Tưởng rồi quay người đi xuống phía chiếc tàu. Sơn đứng lặng nhìn theo. Anh hiểu cái điều phải đến đã đến.
Nhìn theo Kim Anh, Tưởng không thể nén được lời nguyền rủa :
– Thiệt là cái đồ yêu quái!
Hắn quay sang Sơn, nói :
– Còn chú mày thì lặn nhanh lên! Lần chần ở đây làm gì nữa?
Không để nhắc đến lần thứ hai, Sơn lặng lẽ bước đi. Dưới chân anh, cát biển cũng như đang rã rời và sau lưng, những ngọn sóng vẫn không ngớt gào réo như những tiếng gào thét ma quái.
ĐOẠN KẾT:
Sau cái đêm đó Sơn tìm đến nương nhờ gia đình Tuấn. Sau khi nhận được một cây vàng. Món quà của sơn, Tuấn đã hùn vốn với một người bạn mở hiệu sửa xe. Sơn trở thành một tay thợ trong hiệu ấy.
Nửa năm trôi qua như vậy. cuốc sống lao động với những người tốt đã dần dần giúp anh lấy lại niềm tin trong cuộc đời. Trong thời gian này, vào một lần ra thăm mộ má, anh đã gặp Thủy.
Buổi chiều hôm ấy, khi Sơn đang ngồi trước mộ má và chìm đắm trong những suy tư thì có ba người từ ngoài cổng nghĩa địa đi thẳng đến chỗ anh. Cả ba đều còn trẻ, ăn mặc giản dị và nước da đen xạm như nhau. Họ gồm một chàng trai và hai cô gái.
Ba người bước đến mộ bà Tư mà Sơn không hề hay biết. Một thoáng sững lại rồi một cô gái bỗng kêu lên một tiếng rồi nhào tới :
– Anh Sơn!
Cô gái chỉ kêu lên được như vậy rồi nức nở. Sơn choàng dậy. Anh kinh ngạc nhìn cô gái rồi cũng thốt lên :
– Trời ơi! Thủy!
Thủy ôm chầm lấy anh mình, khóc nức nở. từ đôi mắt của Sơn những giọt nước mắt cũng chảy ra. Anh vụng về đưa tay áo lên lau nước mắt và đến lúc đó mới nhìn hai người kia. Lại thêm một bất ngờ nữa. Chàng trai đi cùng với hai cô gái nhảy tới ôm chầm lấy anh.
– Trời ơi 1 Anh Sơn à!