*
* *
Hơn một giờ sau, họ đã đến điểm hẹn. Đó là một khu vực gần bến cảng. Từ đấy, họ lên bờ và đi bằng xe máy. cuối cùng, đến một bãi biển vắng. Ở đây đã có một chiếc tàu nhỏ đợi sẵn. Trên tàu đã có khoảng vài chục người đang ngồi im lặng chờ lên đường. Kim Anh kéo tay Sơn chạy xuống bãi cát. Ở đây, một bóng đen đang ngồi đứng bật dậy. Hắn hỏi từ xa :
– Bà Kim Anh phải không?
Hai người dừng lại. Kim Anh gật đầu nói với bóng đen :
– Tôi đây. Tình hình ổn cả chứ?
– Oån cả! Bà đến hơi trể đó. Ông đây cùng đi với bà phải không?
– Ừ! Còn việc gì nữa không, ông Tưởng?
– Không, ông bà lên tàu đi. Tới giờ rồi đó.
Kim Anh kéo tay Sơn định bước. Nhưng Tưởng chợt nhớ ra. Hắn ngăn lại :
– Chút nữa quên. Bà cho xin tiền!
Kim Anh bĩu môi :
– Người như ông thì có bao giờ quên chuyện tiền nong!
Nói xong, cô quay sang Sơn :
– Anh đưa cho ổng một cây!
Tưởng lắc đầu :
– Sao lại một cây. Hai người, phải cây rưỡi!
Kim Anh trừng mắt :
– Càng quen càng lèn nhau đau hả? Ông tính làm tiền với cả tôi hả?
– Bà đừng quá lời. Người khác thì mỗi người một cây. Với ông bà đây, là tôi đã hạ rồi đó.
Kim Anh cố nén giọng, cô quay sang Sơn :
– Thôi được, anh xỉa ra cho ông ta cây rưỡi. Lẹ lên còn đi!
Có thể thấy vẻ lúng túng của Sơn. Anh so vai lại với vẻ bất lực. Kim Anh ngạc nhiên :
– Sao vậy?
– Anh không có tiền! Sơn nói nhỏ và cuối đầu xuống.
Vẻ kinh ngạc hiện trên mặt Kim Anh. Cô ta giằng lấy cái túi trên tay Sơn, lôi những thứ bên trong ra! Chí có mấy bộ quần áo. Như không tin, cô ta còn thò tay vào trong nắn nắn. Cuối cùng, quẳng cái túi xuống đất cô ta rít lên :
– Có phải anh định lừa tôi?
Sơn lắc đầu :
– Không, anh nói thật đó. Khồng còn gì nữa đâu.
– Trời ơi! – Kim Anh kêu lên bằng giọng thất vọng – Nhưng anh rất giàu kia mà? Tôi biết chắc như vậy!
Sơn cười chua chát :
– Đúng như vậy. Nhưng đó là ngày hôm qua, hôm nay hết rồi!
– Tại sao chứ? Anh đừng có xạo! Kiam Anh hét lên.
– Cô không tin sao? – Sơn thở dài – Con Hương vét sạch cả rồi… Lúc đó tôi đang bệnh. Tỉnh dậy thì không còn gì nữa.