Khuôn mặt người đàn bà bổng nhăn nhúm lại vì tiếc :
– Mình rộng tay quá!Cho nó độ hai trăm ngàn là được rồi! Cái loại người đã vào tù ra tội thì…
Câu nói chưa dứt, thì Bảy đã quay người lại, gầm lên :
– Câm mồm ngay! đồ khốn nạn!…
Sau tiếng quát điên dại ấy, không khí trong nhà bỗng lắng lại như một cái nhà mồ.
*
* *
Ra khỏi nhà Bảy, Sơn ghé vào một quán nhậu đầu tiên mà anh gặp. Anh gọi liền một lúc hai chai rượu và cứ ngồi lặng lẽ uống như kẻ khát nước. Khi uống cạn anh gọi thêm một chai nữa.
Không chú ý đến mọi người xung quanh, Sơn vẫn tiếp tục uống. Nhưng rượu không giãm được nỗi cô đơn. Ngược lại, nó pha vào nỗi cô đơn ấy một chất kích thích để khiến nó trở nên cồn cào hơn đen tối hơn ” Thế là hết!… Trời ơi thật đểu giả; thật khốn nạn! ” ý nghĩ đó cứ giày vò lòng Sơn. Anh tính tiền lảo đảo đứng lên.
Với những bước chân vô định và đôi mắt trống rỗng vô hồn, Sơn cứ đi lang thang trên hè như một kẻ mộng du. Hết ngã tư này, đến ngã tư khác, hết đường phố này đến đường phố khác… Không biết anh đi như thế được bao lâu? Khi trăng đã cao lên đỉnh đầu, anh dừng lại ở một góc công viên nhỏ và ngối xuống chiếc ghế đá dưới một góc cây bằng lăng. Anh nhắm mắt tựa vào thành ghế như một kẻ đã kiệt sức.
Bất chợt bên tai anh vong vọng giọng đàn bà. Mở mắt ra, trước mặt anh là một phụ nữ phấn son loè loẹt với cặp lông mày tỉa mảnh và cặp mắt đong đưa như mắt búp bê. Khuôn mặt ấy ghé lại sát bên cạnh Sơn, nhõng nhẻo :
– Buồn lắm phải không, anh Hai? đi không anh!
Gắng gượng dậy, anh đẩy cô gái ra :
– Đi đi đâu. Để tôi yên!
Ả xà xuống bên cạnh anh và áp bộ ngực vào vai anh, giọng nũng nịu một cách trân tráo :
– Tội nghiệp, anh Hai xỉn rồi nè!
Anh vẫn gắng sức đẩy cô ả ra xa mình nhưng khi đôi tay anh chạm vào bộ ngực mơn mỡn thì nó không tuân theo ý muốn anh nữa. Còn ả giang hồ thì ôm lấy đầu Sơn, áp vào ngực mình đôi mắt ả long lanh hơn bao giờ hết. Cuối cùng, Sơn gần như ngã vào lòng ả.