Phi chợt hiểu ra. Hắn nhớ lại ánh mắt quỷ quyệt của Hương. Thở dài hắn đứng lên. Vừa dắt dao vào trong người hắn vừa chán ngán :
– Vậy thì đúng rồi. Chính là con hương.
Sơn không tin. Anh tròn mắt nhìn Phi. Hắn nhếch mép cười và lắc đầu :
– Mày chưa biết đó. Con yêu quái đó có thể làm tất cả miễn là có tiền! Mày quên nó từng là vợ của một tướng cướp rồi sao?
– Nhưng… còn căn nhà này? Cô ta dám bỏ sao?
Phi bật cười :
– Con Hương làm gì có nhà! Đây là nhà nó mướn. Mày cũng liệu mà biến đi. Không biết nó có lừa chủ nhà cái gì không, không khéo lại vô tù oan đó.
Sơn choáng váng trước tất cả sự thật đó. Anh ngồi thừ ra. Phi đứng thẳng lên. Những lời nói của hắn từ trên dội xuống nghe thật tàn nhẫn :
– Mày tưởng trong rừng mới có cướp giật lừa đảo thôi sao? Ngây thơ quá đó! Ờ đây, chúng nó còn tinh vi và trắng trợn hơn nhiều. Cái thung lũng không tên này còn đáng sợ hơn những cái thung lũng mà tao và mày đã từng trãi qua nhiều lắm!
Đó là một sự thật. Và, thật oái oăm, sự thật ấy lại được phát ra từ miệng một tên cướp. Sau khi nói những lời đó, Phi thong thả đi lại phía cầu thang. Chợt hắn dừng lại, quay người nhìn Sơn :
– Vậy là mày trắng tay. Có muốn đi làm ăn với tao không?