*
* *
Buổi chiều.
Thúy đi đến bên nhóm những người đang ngồi đãi số đất lấy từ trong hang ra và ngồi xuống bên cạnh họ. Kết quả số vàng vụng thu được khá lớn. Thị nhanh chóng trút vào trong cái lọ trong ánh mắt sững sờ của những người đang có mặt. Có thể thấy Tâm nhiếu mày lại trong một ý nghĩ thầm kính nào đó. Nhưng biểu hiện đó cũng không qua mắt được Thúy. Thị khẽ mỉm cười một nụ cười không rõ nghĩa rồi đứng lên. Chỉ vào ba cái ba lô đã lép kẹp. Thị nói :
– Tâm mang giùm tôi mấy cái ba lô đến cho họ. Nói là ngay mai vẫn tiếp tục nghen.
Sau đó, Thúy đứng lên thong thả đi về lều của mình.
Mang theo cái ba lô, Tâm len theo những bụi cây đến bên lều của nhóm Sơn. Cả bọn đang ngồi nhậu, thấy Tâm đi tới. Khải nói bằng giọng lè nhè :
– Vô đây mậy. Làm bậy một ly.
Tâm ngồi xuống, đỡ ly rượu làm một hơi. Phi hỏi hắn :
– Khá không, mậy?
Tâm thì thào :
– Khá. Tổng cộng hơn năm chỉ.
Cả bọn kinh ngạc nhìn nhau. Khải làu bàu :
– Năm chỉ. Vậy mà trả có mấy đồng bạc!
Tâm phụ họa :
– Đúng vậy. Lẽ ra, cô ta phải trả cho mấy anh một nữa mới là công bằng.
Phi cũng ầm ừ :
– Phải đó… Có chui vô hang mới biết. Tao chút nữa làm mồi cho rắn độc.
Sơn lắc đầu :
– Nguy hiểm thật. Nhưng có mẻ không trúng người ta phải trả tiền cho mình sao?
Khải trơng mắt :
– Thì cứ việc chui vô hang đi! Nếu tụi mình chết rục xương như hai thằng kia, ai thương?
Tâm đệm thêm :
– Theo tôi, ngày mai các anh cứ đòi chia phân nữa. Nếu không được thì thôi.
– Không cần. Ngày mai, lấy ra tụi mình tự đãi, coi con mẻ làm gì được?
Sơn can ngăn :
– Coi chừng đó! Cứ xem mấy thằng hôm qua thì biết. Đàn bà con gái vô đây làm đầu nậu. Không đùa đâu!
Phi cũng quay sang can ngăn :
– Tao xem mày không đủ sức đâu Khải.
Khải bật dậy, kéo theo Tâm :
– Tao đéo ngán. Đi. Mày chỉ chỗ con đó cho tao!
Tâm co người :
– Chịu thôi. Anh cứ ra bờ suối là gặp liền hà!
Khải hằn học nhìn cả bọn :
– Toàn một lũ thỏ đế! Được, chỉ cần mình tao là đủ!
Câu nói vừa dứt, Thúy đã bình tỉnh bước ra :
– Hình như anh muốn tìm tôi?
Khải đứng sững lại. Một chốc sau lấy lại được bình tỉnh. Hắn trợn mắt nói :
– Ngày mai tụi tôi không chui vào hang nữa. Cô muốn vô cứ việc.
– Ngán rồi sao? Thúy bình tỉnh.
Khải nổi xung lên :
– Không có ngán. Nhưng tụi này không để đứa nào bốc lột!
Thúy gật gù :
– Vậy đó. Được, chúng ta sẽ bàn lại. Nhưng để tôi nói chuyện với thằng phản chủ này đã.
Nói xong câu đó. Thúy quay sang phía Tâm đang cúi gầm mặt ngồi cạnh Phi :
– Tao cho mày nữa tiếng để khăn gói! Nếu tao còn thấy cái bản mặt mày quanh khu vực này, đừng trách là sao tao không báo trước!