Sơn bước xuống cầu thang bằng những bước chân rã rời. Xuống hết cầu thang, anh cúi đầu lững thững đi qua cái sân nhỏ- nơi đám người đang tụ tập. Vừa trông thấy anh đám người vội vã quay đi. Nhưng Sơn không chú ý điều đó. Như một kẻ mộng du, anh đi thẳng ra phố mà không biết mình đang đi đâu, không biết đến cả lời chào đầy băng khoăn, thương cảm của bà Năm.
*
* *
Tại một đường phố nhỏ. Sơn vẫn mặt bộ quần áo và xách túi. Anh tiến đến trước cánh cổng sắt của một căn nhà trông khá lịch sự với một khoảnh sân nhỏ có đặt những chậu hoa. Anh bấm chuông và chờ đợi.
Ra mở cửa là một người đàn ông trạc gần 50, dáng béo mập. Vừa mở cửa, anh ta vừa tay cài nốt những chiếc khuy áo. Khi nhìn rõ khách, những ngón tay mập mạp chợt ngừng lại trên chiếc khuy áo đang cài dở. Anh ta đứng sững lại với hàng khuy áo chưa cài hết và hai tay buông thỏng. Còn Sơn, anh cũng không biết nói gì nên sau khi bước vào trong nhà, anh vẫn cầm cái túi trên tay nhìn chủ nhà bằng ánh mắt căng thẳng.
Một khoảng im lặng nặng nề như thế qua đi. Sơn chậm rãi hỏi:
– Anh Bảy… Anh không nhận ra tôi sao?
Câu hỏi ấy làm chủ nhà như sực tỉnh. Anh ta chớp mắt khẽ lắc đầu xua đi cái tâm trạng bối rối của mình. Khuôn mặt béo núc bất ngờ giãng ra một nụ cười gượng gạo:
– Trời ơi!… Chú Sơn. Thiệt bất ngờ quá!..
– Tôi đã thay đổi nhiều lắm sao?
– Ồ, không!- Chủ nhà vồn vã bằng giọng thiếu tự nhiên – Nhưng… quả bất ngờ. Bởi chú đi… chưa được ba năm. Mà án thì bốn năm cơ mà?
– Anh không nhầm đâu – Sơn lạnh lùng – Tôi được tha sớm một năm.
– Ừa, phải vậy chớ! – Chủ nhà hồ hởi kêu lên – Kìa, chú ngồi xuống đi!
Hình như lúc đó chủ nhà mới lấy lại phong độ thường ngày của mình. Anh ta lớn tiếng bảo con mang nước và xăng xái mời Sơn ngồi. Sau đó, anh ta mở tủ lấy một bao thuốc 555 đặt trước mặt Sơn cùng chiếc bật lửa ga. Mặt dù anh ta cố vồn vã nhưng trong bộ dạng lăng xăng vẫn toát ra một điều gì đó thật giả tạo. Anh ta luôn mồm lẩm bẩm như đang học một bài học thuộc lòng :
– Vậy là chú đã về… Thiệt bất ngờ quá mà!… Kìa, hút thuốc đi chú. Bất ngờ quá ta…!
Vừa ngồi xuống, chủ nhà lại bật dậy và gọi với vào bên trong :
– Mình ơi. Pha cà phê đi. Nhà có khách nghen!