Bằng một cú đánh quyết định Duy đã đánh gục Thọ. Hắn quay sang trợ chiến cho Lai dồn Sơn xuống chân suối. Còn tên Đức bò từ dưới suối lên trợ chiến cho Tạ đối mặt với Phi. Biết rằng không thể trụ lâu hơn nữa, Phi bổng hét lên một tiếng và làm như thể định nhảy bổ vào Tạ và Đức. Ngay sau đó, hắn vụt quay người bỏ chạy. Gần như cùng lúc đó, Sơn và Khải cũng quay người lao theo hắn. Riêng Thọ thì hoảng loạn chạy sang bờ suối bên kia. Nhưng Lai đã hét lên một tiếng khô khốc rồi vung mạnh cánh tay cầm dao. Không thấy dao bay đi nhưng ở bên kia, Thọ bỗng khựng lại với lưỡi dao cắm vào bả vai. Thọ lảo đảo thêm mấy bước rồi té vào một bụi rậm. Tạ định nhảy xuống đuổi theo nhưng Lai đã ngăn lại. Hắn nói :
– Khỏi… cảnh cáo như vậy là đủ rồi!
Trong thời gian đó những người đãi vàng dưới suối đã vất tất cả dụng cụ nhảy lên bờ vì sợ dính đòn oan. Bây giờ, họ mới từ các bụi cây lóp ngóp chui ra. Lai nhìn qua những gương mặt vẫn còn ngơ ngác của mọi người, gằn giọng :
– Đó là cái giá cho những đứa nào định chống lại. Các người coi đó làm gương!
Những người xung quanh im lặng. Trong thoáng đó, thung lũng bổng như lắng lại. Phút im lặng ấy bị phá vỡ khi Lai quát lên bằng cái giọng hung dữ :
– Làm đi chớ, các cha?
Tiếng quát làm đám người giật mình. Họ vội vã lội xuống suối làm việc. Lai đưa mắt nhìn lướt qua. Sau đó, hắn quay lại với bốn tên đàn em đang đứng xung quanh :
– Vô lều đi, tụi bây. Làm một chầu cho lại sức đã!