*
* *
Ở đồi Mâm Xôi.
Khải và Sơn đang đứng dưới lòng hố. Phi và Thọ đứng trên. Sau khi đở một ba-lô đầy đất từ dưới chuyển lên, Phi và Thọ cầm theo máng đãi vàng, đi xuống con suối nhỏ gần đó.
Ngay khi bóng hai người vừa khuất, từ trong một bụi cây, Quých và Duy rón rén bò ra. Chúng đến bên cái lều và vơ gọn những cái ba-lô nằm lăng lóc trên nền, khoác vào người. Sau đó, Duy vớ chiếc đèn dầu, tháo dầu đổ xuống đống lá khô mà Quých đã gom lại giữa lều rồi bật lửa. Khi ngọn lửa bắt đầu bùng lên, cả hai lặng lẽ bò trở lui và biến mất sau những bụi cây.
Ngọn khói bốc lên làm Phi chú ý. Đang cắm cúi đãi vàng dưới suối, hắn bật dậy, rút dao ra cầm tay và nhảy vọt lên bờ, chạy về phía lều. Nhưng không kịp. Khi hắn về đến nơi ngọn lửa đã bốc cao và đang liếm vào mãnh nhựa che bên trên, mãnh nhựa chảy ra rồi rũ xuống như tàu lá héo. Phi nghiến răng, đôi mắt vằn lên như mắt quỷ. Hắn cất tiếng gọi giật giọng để Sơn và Khải dưới hố biết rồi lao vọt vào những bụi cây xung quanh với dao trong tay. Từ dưới hố, Sơn và Khải nhô đầu lên. Vừa trông thấy chiếc lều bị cháy, Khải cũng vọt từ dưới hố lên và rút dao, lao đi với vẻ hung hãn.
Một lúc sau, Phi và Khải trở về với nét mặt thất vọng nhưng đầy căm thù. Cả bọn nhìn nhau không thốt được lời nào. Mãi một lúc sau, Phi mới nghiến răng nói :
– Nhất định là tụi thằng Lai đầu nậu.
– Tính sao đây? Thọ lo lắng hỏi – Chúng nó lấy hết ba-lô tụi mình rồi.
– Xuống suối thu dọn dụng cụ đi – Phi nói với Thọ – Tụi mình sẽ tìm tụi nó thanh toán món nợ này.
Khải và Thọ quay trở lại suối. Phi và Sơn đứng bên cạnh chiếc lều bây giờ chỉ còn bốn cọc đứng chơ vơ trên nền đất đen sạm. Phi thở hồng hộc vì tức giận. Sơn khẽ lắc đầu hỏi :
– Anh tính sao?
– Tìm thằng Lai đầu nầu. Bắt nó thanh toán những gì đã mất.
– Nhưng nếu nó không chịu?
– Thì lấy lại! Phải sòng phẳng với tụi nó!
Phi móc từ thắt lưng ra lưỡi dao nhỏ đưa lên ngắm nghía. hắn hỏi Sơn :
– Mày đã có gì chưa?
Sơn lắc đầu. Phi đưa luôn lưỡi dao đang cầm trên tay cho anh. Hắn lại rút ra một lưỡi dao khác sắc liệm. Cũng lúc đó, Khải và thọ từ dưới suối quay lại. Thọ xách cái xô bẹp, còn Khải cầm trên tay những mãnh gỗ của cái máng đãi vàng bị đập nát. Đáp lại ánh mắt dò hỏi của Phi và Sơn :
– Tụi nó đập nát rồi!… Mẹ cha nó!
Một thoáng nặng nề trôi qua. Phi nghiến răng:
– Thiệt khốn nạn! – Hắn thở khì một cái – Đi thôi, tụi bây. Tìm tụi nó, thanh toán sòng phẳng!