Khi mặt trời đã lên cao hơn một chút nữa, toàn cảnh thung lũng phơi bày ra với những lều, lán ngổn ngang tràn đến tận mép suối. Hàng trăm con người, hàng trăm khuôn mặt với những giọng nói khác nhau từ khắp mọi miền đất nước. Họ tụ tập thành từng nhóm bên những hố đào đỏ tươi màu đất Ba-zan và làm việc trong một sự phân công chặc chẽ:kẻ chuyên đào, người chuyên đãi… Trên những khuôn mặt ròng ròng mồ hôi là những ánh mắt mệt mõi nhưng tràn đầy dục vọng.
Trong một cái lều dựng ngay bên bờ suối, nhìn xuống những người đang lom khom đãi vàng là một gã trạc độ hơn 40, dáng to béo bệ vệ – Đó là Lai “đầu nậu” – kẻ bỏ tiền ra thuê nhưng người đào đãi vàng tại thung lũng. Hầu hết những người ở khu vực này đều làm thuê cho hắn. Số người không thuộc diện đó rất ít. Nếu kể cả nhóm của Sơn, tổng số những kẻ không làm thuê cho Lai chỉ hơn chục người. Họ phải làm ở nhưng nơi xa hơn và luôn bị chèn ép.
Cái lều Lai đang ngồi được làm cẩn thận so với những lều xung quanh. Nó được căng một tấm bạt để che mưa nắng, xung quanh được che bằng vải mỏng, sàn lều được lát bằng cây rừng như một sàn gỗ. Ngoài ra, trong lều còn có một cái thùng gỗ vừa để đựng, vừa dùng làm bàn. Trên mặt bàn là lon bia ngổn ngang vài bao thuốc lá cùng cái bật lửa.