*
* *
Đêm đầu tiên ở thung lũng Khỉ.
Sơn cùng ba người trong nhóm mắc võng nằm nghỉ. Bên trên căng một tấm nhựa để che sương. Ngay bên cạnh họ, dưới ánh trăng hạ tuần là những chiếc lều của dân đào vàng giăng kín cả một bãi đất trống giữa rừng cây rậm rạp xung quanh. Phần lớn những chiếc lều đều được làm tạm bợ. Trong ánh trăng yếu ớt, cảnh đó giống như một trại tỵ nạn, một cái chợ hoang hay là nơi hội họp của quỷ sứ… Quang cảnh đó được bổ sung bằng âm thanh ồn ào, rì rầm vọng ra từ những chiếc lều làm người ta liên tưởng đến một cuộc sống man rợ nào đó đã từng đi qua lịch sữ loài người hàng ngàn, hàng vạn năm trước đó.
Trong quần cư đó có những chiếc lều đã ngũ yên. Nhưng hầu hết vẫn thức. Dưới ánh đèn tù mù, người ta giải trí bằng nhiều cách. Nhưng phổ biến nhất là đánh bạc. Những con người ban ngay xâu xé với đất, đêm đến quay sang xâu xé lẫn nhau. Có thể thấy những gương mặt lầm lỳ, những lời chữi rũa tục tĩu khi cháy túi và có cả tiếng reo hò những cặp mắt long lanh khi thắng bạc… Trong cái lều ngay bên cạnh Sơn, một canh bạc gồm bốn người đang vào lúc căn thẳng nhất. Một tên có cái đầu bù xù như tổ qua sau khi đã vét sạch tiền của mấy gã chơi với mình thì cười lên hô hố. Một tay để lên túi giữ tiền, tay kia để lên một bên hông – nơi có con dao để đề phòng bất trắc, hắn hỏi ba tên kia :
– Còn gì để chơi nữa không?
Ba tên thua bạc nhìn nhau im lặng. Một tên hằm hằm lên tiếng :
– Định ăn non hả?
– Nhưng tụi mày còn gì để mà chơi? Tên được bạc hỏi lại.
Tên thứ hai trong nhóm thua bạc nhay nhay hàng ria trả lời một cách bực dọc :
– Chơi bằng tiền công ngày mai của tụi tao được không?
Không đợi tên được bạc đồng ý, tay hắn thoăn thoắt chia bài. Tên được bạc đành miễn cưỡng bỏ hai tay ra khỏi túi để cầm bài của mình. Đúng vào lúc đó, ngọn đèn bổng bị thổi tắt phụt. Cả ba tên ngồi đối diện đồng thời nhào tới, đè ngữa tên kia ra. Cả bọn giằng xé, vật lộn quyết liệt. Cuộc vật lộn diễn ra ngay bên cạnh những chiếc lều khác nhưng không một kẻ nào can thiệp. Họ thảng nhiên ngó sang rồi tiếp tục chơi. Một lúc sau, ba bóng đen phóng vụt ra khỏi lều, rồi mất hút trong mê hồn trận của những chiếc lều. Chỉ còn một người nằm lại, rên rĩ. Đó là tên được bạc, hắn gượng đứng lên, đưa tay xoa xoa nơi cổ rồi nhìn vào bóng tối rít lên :
– Được rồi. Tao ghi nợ tụi bây!
Nói xong gã trở vào lều nằm xuống kéo chăn che kín mặt. Mãi một lúc sau, Sơn còn nghe tiếng hắn trở mình, rên rĩ vì đau và thỉnh thoảng lại lẩm bẩm những lời độc địa, tục tĩu nhất…