*
* *
Trong khi đó, bên ngoài cả bọn bắt đầu nhậu quanh cái bàn ăn tạm bợ ấy. Giữa lúc đó, từ một lối nhỏ dẫn sâu vào trong đám lá cây rậm rạp có một người rẽ lá đi ra. Vóc người hắn không cao nhưng gân guốc, săn chắc. Trên khuôn mặt chữ điền là một đôi mắt trũng sâu dưới hàng lông mày chỗi xề. Từ đôi mắt luôn toát ra tia sáng dữ dội. Như thể bổ sung thêm cho cái dáng dữ dằn đó, trên gò mái bên phải của hắn có một vết sẹo sâu hoắm, kéo dài xuống cằm. Chắc chắn đó là vết của một nhát dao nào đó trong một cuộc đụng độ khốc liệt đã từng diễn ra trong quá khứ.
Kẻ mới xuất hiện đứng nhìn lướt qua số người đang ngồi. Sau đó, hắn cất tiếng hỏi bằng một giọng trầm và khàn đặc :
– Ở đây có ai là người của Tư “cà nhắc” không?
Trong số hơn chục người lần lượt trả lời, chỉ trừ nhóm của Sơn là không nói gì. Gã kia mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh như tiền :
– Các ông cứ nhậu đi. Lát nữa xong, sẽ có người đưa các ông lại đằng kia. Làm và ăn ở tập trung ở đó luôn nghen.
Nói xong hắn thong thả quay lưng bước đi. Trước khi hắn khuất hẳn vào trong rừng, Sơn vẫn còn kịp nhận thấy ánh mắt khó hiểu của hắn liếc xéo về nhóm của họ trong một thoáng rất nhanh. Aùnh mắt đó chẳng báo hiệu điều gì tốt lành cho cả bọn. Hai người còn lại vẫn chúi xuống bên dĩa khô và tới tấp nâng ly. Sơn khẽ thở dài. Anh không muốn nói cho họ biết điều đáng lo ngại kia. Trong khi đó, Phi quay khuôn mặt đỏ gay qua anh hỏi bằng giọng suồng sã :
– Nhậu đi cha nội. Mơ mộng làm chi cho sầu đời.
Thọ cũng lè nhè hưởng ứng :
– Đúng. Còn nhậu được cứ nhậu!
Nói xong câu đó, hắn ngữa cổ dốc cả ly rượu vào miệng…