Hắn có quan hệ mật thiết với bọn cai đầu nậu ở các thung lũng đào vàng.
– Nhưng… Sao bác biết nhiều vậy?
– Tôi đã đi rồi mà! – Ông già rít mạnh hơi thuốc – Lần trước chính lảo Tư “cà nhắc” giới thiệu tôi đến thung lũng Khỉ để làm thuê cho thằng Lai đầu nậu. Nhưng chỉ được một tuần, tôi bị sốt rét dữ quá nên phải quay về.
– Nhưng… liệu có ăn nhằm gì không bác? Sơn hỏi ông già.
– Nghe chừng cũng khó khăn lắm… Mà nếu trúng chưa chắc đã mang về được. Tụi cướp hoành hành dữ lắm.
– Vậy bác đi làm chi?
Ông già thở dài, nhìn vào màu xanh mênh mông của cánh rừng, chậm rãi nói :
– Chắc chú không phải người mần ruộng… ngán quá rồi!Làm cực mà chẳng đủ ăn… Thì cũng đi thử thời vận may coi…
Đoàn người đứng lên lục đục xuống dốc. Lúc này có thêm một nhóm khoảng 6, 7 người nhập bọn. Chỉ cần nhìn hành lý là biết rằng đó là những người đang đi theo tiếng gọi của thung lũng vàng. Do có cảm tình với ông già, Sơn đi tụt lại nói chuyện với ông cho vui :
– Lần nay bác tính tới đâu?
– Có lẽ đi xa hơn lần trước. Tụi tôi tính đến khe Rùa Vàng.
– Ngoài thung lũng Khỉ và khe Rùa vàng còn nơi nào khác không bác?
– Còn chớ! Còn thung lũng Lợn Rừng, khe Bò Tót, suối Lim sâu tít ở bên trong. Rồi còn hàng chục địa điểm không tên rãi rác xung quanh nữa. Nhưng thung lũng Khỉ thì gần tới rồi..
– Còn khoảng bao lâu nữa thì đến?
– Khoảng hai giờ đồng hồ nữa. Qua một bản người Ê-đê là tới nơi.
Con đường mòn đã trở nên rậm rạp hơn. Đoàn người vẫn mãi miết nối nhau dấn vào màu xanh bất tận ở trước mặt…