Cuối cùng chúng tôi thu xếp tất cả việc gia đình, tôi thú thật với gia đình tôi và từ giã để cùng Thuận đi về một phương trời khác.
Chúng tôi định cư một thành phố gần biển ở miền Nam, qua sự giúp đỡ một người bạn Mỹ tên Steve. Tôi và Thuận cưới nhau thành chồng vợ.
Con trai chúng tôi ra đời, thằng nhỏ giống y chang tôi. Tôi đi làm hãng điện và Thuận xin được chân chạy giấy tờ trong một hãng khác. Thành phố ít người Việt nên chúng tôi không giao tiếp ai và Cô giáo Thuận không còn là người đàn bà trùm chăn cỗ điễn trang nghiêm mà là người đàn bà trẻ trung đầy sức sống và quyến rũ. Sau khi sanh con Thuận nẫy nỡ thân người toàn diện rất mực khiêu gợi, kèm theo sự ăn mặc rất thời trang nên ít ai nghĩ Thuận lớn tuổi nhiều hơn tôi, với lại tôi là người biết thế nào là cần thiết và quí hiếm của tự do. Con người sinh ra bất cứ xã hội tự do nào đều có cơ hội thăng hoa hạnh phúc. Tôi hiểu Thuận trước khi nàng lấy tôi, nên chúng tôi có một đời sống rất thoải mái từ tinh thần cũng như thể xác.
Chiều nầy chúng tôi đi phố.
Thuận hỏi tôi khi cầm một bộ áo tắm trong tiệm.
“Bình thấy bộ bikini nầy Thuận mặc ra sao? ”
“Mảnh duới hơi lớn nên không hấp dẫn! ”
“Bộ Bình tính để vợ đưa hết cho người ta xem sao! ”
“Thì có sao! Thân hình như đẹp như thế. . . mà che hết. . . uổng! ”