Sau khi ra trường tôi đi làm thơ điện, vẫn liên lạc giúp cô nhưng không nhận tiền nữa.
Cô Thuân là người đằm thắm, không hé lộ tình cảm, cô thường trầm ngâm và ít nói, nên khó hiểu.
Mùa thu tôi tới nhà cô Thuận đúng lúc cô đang ở ngoài sân. Mùa thu ở đây nhìn rất đẹp, nhưng dọn lá thì cực. Trời hơi lạnh mà trán cô có chút mồ hôi, má cô hồng môi cô đỏ như gái Đà Lạt. Tôi liếc nhìn cô nói:
“Cô nghĩ đi, em làm hết cho! ”
“Cám ơn Bình, tôi làm mệt mà chẳng tới đâu! có uống gì không! ”
“Nếu không phiền cô cho em lý cà phê nóng! ”
Cô Thuận nhìn tôi một thoáng rồi quây vào nhà. Tôi bắt đầu cào lá rồi bỏ vào những bao lớn cho xe rác lấy. Cô đem ra cho tôi ly cà phê nóng hổi. Chúng tôi lây quây cho đến chiều mới xong. Trong mùi thơm của lá khô tôi nghe mùi hương của cô Thuận, cái mùi dịu dàng quyến rũ khác với lá khô, tôi bỗng nhiên yêu đời.
Sau mùa thu, mùa đông năm nầy thật nhiều tuyết. Tôi nghe TV nói trường học đóng cửa nên tôi lấy xe Truck qua nhà cô Thuận. Bầu trời xám sáng ửng lên trắng cả vùng tuyết lạnh. Gõ cửa, mắt cô Thuận sáng lên từ trong nhà khi thấy tôi. Cô mở cửa chỉ lí nhí cám ơn tôi qua giúp. Thầy Tính ở trên lầu, lên xuống bằng thang máy bắt dọc theo cầu thang do bảo hiểm cấp miễn phí cho người tàn tật hay một đầu lương.