Thu Hương cũng không còn mặt mũi nào để đến công ty làm việc nữa. Tất c mọi người ở công ty đều đã biết chuyện của cô, c những người bạn thân của cô và anh Trung, rồi bố mẹ họ hàng anh chị em của họ cũng đều đã biết đến chuyện của cô. Thu Hương ở nhà né tránh không dám gặp mặt ai c vì xấu hổ, thậm chí c hàng xóm hình như cũng biết chuyện của cô thì phi vì cô thấy họ cứ thì thào chỉ trỏ sau lưng cô. Tội nghiệp anh Trung cũng phi gánh chịu sự nhục nhã này. Ông Dương cũng không hề gọi điện cho cô, chỉ có duy nhất một lần anh trưởng phòng tổ chức có gọi điện thoại đến nhà cho cô để trò chuyện hỏi han tình hình với cô vẻ thông cm, khi thấy cô bo cô không thể đi làm lại được nữa, anh ta liền bo ngay là có lẽ cũng nên như vậy và chuyển lời hỏi thăm của ông Dương đến cho cô. Thu Hương hiểu như vậy là mình đã chính thức thôi việc ở công ty của ông Dương. Chẳng đợi cô hỏi ý kiến, anh Trung chồng cô đã bo cô là từ nay không có đi làm gì hết, chỉ cần cô ở nhà thôi, mọi chuyện tiền bạc anh ấy sẽ lo, ngoài việc ở c quan anh sẽ cùng làm ăn với mấy người bạn thân nữa, anh thề là anh sẽ kiếm ra được nhiều tiền để lo cho c gia đình, để thể hiện vị trí là người đàn ông trong nhà. Nhìn chồng nói với vẻ kiên quyết như vậy, Thu Hương thấy lo lắm, chồng cô từ trước đến nay sống hiền lành, chất phác, có biết làm ăn gì đâu, bây giờ mà vội vã lao vào làm ăn như vậy thì cô sợ anh bị lừa lắm. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Thu Hương không dám nói gì c, cô hiểu vì những gì cô gây ra nên bây giờ mọi việc mới như vậy … bây giờ cô chỉ biết làm một người vợ hiền, im lặng trước mọi lời trách móc của chồng mà thôi. Sau hàng tháng trời sống trong không khí gia đình ngột ngạt như vậy, một hôm anh Trung mới ngồi nói chuyện thẳng thắn với Thu Hương. Với giọng điềm đạm, anh bắt đầu từ tốn gii thích mọi chuyện với cô, trách móc cô sao lại có thế làm một chuyện sai trái đến như vậy … Tránh móc hồi lâu, anh Trung mới nói với Thu Hương là thôi đằng nào mọi chuyện cũng đã xy ra như vậy rồi, anh đã suy nghĩ mấy tháng nay rồi, đầu tiên anh đã có ý định ly dị cô nhưng rồi anh nghĩ đến đứa con nhỏ tội nghiệp, nếu hai vợ chồng bây giờ ly dị thì khổ nó, với lại sau cn tức giận đến giờ bình tĩnh lại anh thấy anh vẫn còn tình cm với cô, chẳng qua là đồng tiền khiến cô sa ngã thôi, chứ không hoàn toàn là cô phn bội lại tình yêu của anh, mặc dù anh rất thất vọng về cô nhưng bây giờ bỏ cô thì anh không nỡ, anh nói rất nhiều, rất nhiều rồi bo cô là thôi bây giờ anh sẽ tha thứ cho cô miễn là từ nay về sau cô hứa với anh không tái phạm lại nữa, chỉ cần từ nay trở đi cô thật lòng thưng yêu anh, chăm sóc cho gia đình, không nề hà chuyện kinh tế trong gia đình không được rủng rỉnh như hồi cô còn đi làm, anh bo để quên đi tất c, họ sẽ bán ngôi nhà đang ở hiện tại đi để chuyển hẳn đến một khu khác của thành phố để sống, để không ai biết được việc của gia đình họ, và cũng là để dư ra một khon tiền cho anh Trung góp vốn làm ăn, Thu Hương thì sẽ không đi làm nữa mà chỉ ở nhà nội trợ và chăm sóc con, mọi chuyện để cho anh Trung lo …. Thu Hương rm rớm nước mắt cm động trước sự tha thứ của chồng, cô chỉ biết gục đầu vào vai chồng và nức nở xin lỗi và hứa với anh. Đêm đó cũng là đêm hai vợ chồng gần gũi nhau lần đầu tiên kể từ khi xẩy ra chuyện với Thu Hương. Sau đó ít lâu, hai vợ chồng bán nhà ngôi nhà đang ở đi và dọn về một căn hộ tập thể ở tầng 1 của một khu tập thể tít trên tận Nghĩa Đô. Căn hộ tuy nhỏ xinh xắn, nhưng dù sao cũng không thể bằng ngôi nhà cũ trên phố, ni Thu Hương đã có bao kỷ niệm hạnh phúc êm đềm, nhưng cô không dám thốt ra một câu than vãn vì cô hiểu tất c việc này là do cô mà nên. Được cái là lên ở tít tận trên khu này thì chẳng ai biết vợ chồng cô c. Xe máy của Thu Hương cũng được bán đi để góp thêm tiền cho anh Trung làm ăn, với lại cô bây giờ ở nhà thì cũng chẳng cần có xe máy làm gì, đi đâu đã có anh Trung đưa đi. Trước kia Thu Hương nhanh mồm nhanh miệng, lấn át chồng bao nhiêu thì bây giờ cô lặng lẽ, nhẫn nhịn bấy nhiêu, tuy vậy sau mấy tháng liền ở nhà cô cũng cm thấy bứt rứt quá nên cô bàn với chồng là mở một sạp bán tạp hoá nhỏ trước nhà, vừa cho cô có việc cho đỡ buồn, vừa thêm được đồng nào hay đồng ấy, anh Trung cũng đồng ý ngay. Cũng phi đến hn nửa năm sau, kể từ khi xẩy ra chuyện với Thu Hương, anh Trung chồng cô mới dần dần nguôi ngoai, đỡ gắt gỏng chì chiết Thu Hương hn, thậm chí anh có lần anh ta còn thủ thỉ nói với Thu Hương rằng đấy là do cô không đứng vững được trước sự cám dỗ của vật chất nên anh mới tha thứ cho sự sa ngã của cô, chứ nếu đấy là vì cô lẳng lơ thay lòng đổi dạ yêu thương người đàn ông khác thì không đời nào anh tha thứ cho cô.
Hà nội, tháng 8 năm 2002
David Trần