Xế nhóm cán bộ từ Phó phòng, Trưởng phòng Thương vụ từ Tỉnh, quận, huyện chạy lên nhậu ông bà Xuân đãi đợt hai. Họ vừa ăn uống vừa bàn thảo tìm địa điểm mới nói rộng Thương vụ Xuất Nhập trong tỉnh, lên một bước- nâng chức Giám đốc hiện tại lên Tổng Giám đốc. Câu chuyện đã phát họa gần cả năm- đúng ra họ đưa lên tầng lầu có phòng họp hẳn hoi kín đáo hơn, nhưng vừa ăn vừa nói –rượu vào lời ra- đã thấy câu chuyện có phần thuận bườm xuôi gió. Phần họ nễ trọng ông Xuân, vừa có tin vui, lại thăng chức. Mở đầu đa số họ đề nghị viên Thương vụ quận Châu thành- anh Cao văn Vỹ- là ứng cử viên sáng giá, vì anh điều hành mọi dịch vụ trôi chảy cả 5 năm, mạch sống Công ty và vị trí có khu đất rộng, địa bàn hoạt động cất thêm một cao ốc 4, đến 6 phòng, còn lại kho bãi gần mọi phương tiện xe cộ, tàu bè.
Dưới huyện Cái Bè anh Vỹ đề nghị anh Mai văn Luân, rút về làm trưởng phòng Tài vụ tạm thời 6 tháng sẽ đảm nhiệm luôn Giám đốc Tài vụ tương lai. Có người trách nhiệm lo vay ngân hàng Tín dụng Phát triển Thương mãi ta mới tiến hành được.
Còn ông Giám đốc Xuân muốn nâng anh Trưởng phòng Nhân viên hiện tại lên đảm nhiệm Giám đôác Nhân viên kiêm Tài vụ, nhưng anh không bằng tốt nghiệp Tài chánh chỉ có lợi là có uy tín quen và giao tế trong Tỉnh lâu nay- e người có bằng họ so bì. Chức vụ Trưởng phòng ở địa phương thăng lên Giám đốc dễ điều hành tạm trong một năm. Thêm việc, cơ quan bành trướng, phải thêm người, cần tuyển thêm. Như thế ta có thêm ba vị Giám đốc mới, và xây cất ngôi cao ốc, phát triển địa bàn quận Châu thành là xong. Vốn tích lũy hiện của ta thặng dư khỏang hơn tỷ bạc việc rút anh Luân ai sẽ thế ở địa phương, theo Ông Xuân đề nghị anh chọn người hợp tính dễ điều hành hơn. Chúng ta bắt đầu tháng Năm nầy, tức 2 tháng nữa, tiến hành từng bước một, chức Giám đốc Tài vụ quan trọng cần trước. Biên bản được ghi chép đầy đủ trình Bí thư tỉnh.
* * *
Xong phiên họp mọi người tản mác ra về, riêng anh Cao văn Vỹ- Trưởng phòng Xuất Nhập khẩu quận Châu thành Tiền Giang, chạy kiếm bà Xuân- người tình cũ- giống như kiểu gà mắc đẻ. Bà đang còn ở nhà bếp dọn dẹp nồi soong, chưa xong.
– Người đẹp khỏe không?, lâu không lại thăm, nhớ em, thèm muốn chết hà. Bà lấy tay chỉ trán người bạn tình, kiểu nựng- xí nhớ mà không lại để người ta trông chờ.
– Tại lỗi em không xuống anh chớ biết giờ nào em rảnh.
Tụi mình lâu làm tình cũng gần hai năm từ khi bà Lan “bị nạn”, hễ bà thấy Nam giới là tránh xa, nếu không nói bị ác cảm tình dục. Hôm nay chồng vừa vắng anh Ông Vỹ lại biết khơi dậy bản năng tình dục của người tình.