Chín tháng Hạnh Nhi nở nhụy khai hoa, thằng cu tý bầu bỉnh món quà nàng cam kết với anh Xuân. Thành chồng Nhi săn sóc cử ban ngày, trưa chị Thế vô, chiều ông đến thăm vợ ở tới khuya rời bệnh viện. Trọn 3 ngày nằm phòng hộ sản mới xuất viện về. Đặt tên bé là Nguyễn Trọng Nhân tự Nghi Đệ, phòng ngờ bà vợ- chánh thất- có sanh nở thì anh nó là Nghi Huynh. Quả cô Hạnh Nhi hưởng phước hạnh đầy đủ, lại còn được bà Xuân đến đón, đưa hai mẹ con, thêm cô con gái của ông Xuân ngồi chung xe về nhà.
Cả gia đình hoàn toàn vui mừng hớn hở, niềm ước mơ hạnh phúc của ông Xuân đã viên thành bên Hạnh Nhi.
Chị Thế săn sóc hằng ngày thay vì mướn người khác, ở ăn cơm chung như hai gia đình anh em,- tài xế và ông Giám đốc- để ông bà có dịp trả ơn ngoài món tiền bạc hậu hỷ. Thấy Nhi cho con bú phơi bộ ngực trắng ngần đồ sộ nở nang căng cứng nguồn sữa, sợ bị xệ mất vẻ thẩm mỹ, chị xin phép lấy “dây nylon” tạm làm thước đo vòng ngực “cô chủ” biết cỡ mua biếu hai cặp nịch ngực cỡ B 80; loại nâng ngực chéo và nâng ngang như món quà đầy tháng trước, chiếm cảm tình ông và cô chủ.
Ông Xuân móc bóp đưa tiền, chị Thế nói em không cần.
– Chỉ xin anh nụ hôn khen thưởng trước mặt “cô chủ” là phỉ chí, vì chị muốn tìm cảm giác thăng hoa, qua dương tính người quen, vợ chồng chị đã bị “tẻ nhạt” 15 năm nay cũng không sanh thêm đứa nào nữa!. Lý do chưa tìm ra.
– Anh nhờ thiếm mua thêm quần áo mới cho Nhi, ngoài hai quần thun đặc biệt bác sỹ biếu, cứ thay đổi không dám xin xỏ điều gì, thật tội nghiệp.
Vợ chồng anh tài xế người sống tình cảm làm việc gì tốt nên khen thưởng thiếm bằng nụ hôn có tốn kém gì, ông Xuân nhắc vợ- Nhi nghe
– Dạ áo quần mới của cô bà đã mua rồi, hiện nằm cử có hai quần “loại xịn” cứ mặc cho nó dính mùi tanh hôi, lúc ra”cử” liệng bỏ mặc đồ khác; thêm nịch bụng cho thon, ăn uống đầy đủ da thịt hồng hào mặc đồ mới đẹp hơn, vậy anh Xuân đừng lo ngày vui đầy tháng nhiều người làm việc dưới quyền biếu xén quà không chỗ chứa đó.
*
* *
Biết Hạnh Nhi đang nằm ổ, phải kiên cử chuyện gối chăn ít nhất 3 tháng, cho âm đạo hoàn chỉnh. 12 tuần dài đăng đẵng, 12 lần “nã súng” hay hơn nữa không biết. Ông nhịn thèm nghiệm thấy không kham nổi, còn tìm “của lạ” suy nghĩ thật không ổn lúc nầy!?. Ông Xuân chỉ còn con đườøng “ta về ta tắm ao ta”, mỗi lần gần gủi vừa để vô cửa mình của vợ, ấn chưa sâu bà Xuân nhăn nhó, thái độ đau nhói qua nét mặt, hai tay như xua đuổi, khiến ông mất hứng thú. Ông đưa bà đến bác sỹ khám sức khỏe.