Cô Hoa khen tôi cao lớn, đẹp trai, khéo hơn ngày xưa nhiều quá. Cô hỏi tôi có ý trung nhân chưa? Cô kể gia đình cô không hạnh phúc, cô đã ly hôn với chồng và hiện nay đang ở riêng với đứa con trai ít tuổâi. Tôi bồi hồi nghe cô kể chuyện, kỷ niệm năm xưa tràn ngập trở về. Hôm đó cô nấu món xôi vò thơm phức mà tôi ưa thích từ khi còn thơ. Tôi biếu cô một chiếc dồng hồ đeo tay Thụy Sĩ. Thoạt tiên cô không dám nhận, nhưng tôi nhắc khéo đến những món quà ngày xưa mà cô đã mua cho tôi. Mẹ tôi cũng thêm nói vào, cuối cùng cô đồng ý nhận quà. Tôi đeo ngay vào cho cô và nói người đẹp như cô phải đeo đồng hồ loại này mới xứng, làm cô tươi cười thích chí.
Trong thời gian ở nhà, tôi đến thăm và mua quà tặng con cô Hoa vài lần. Tôi mời cô đi ăn, đi uống cà phê, đi nghe nhạc như một người bạn gái cùng trang lứa. Cô Hoa luôn luôn nhận lời. Tôi nhận thấy cô có vẻ hãnh diện đi dạo trên đường phố với một người Việt nước ngoài, trẻ trung, trí thức như tôi. Một hai ngày trước khi trở về Mỹ, tôi xin phép bố mẹ tôi ra ở khách sạn lấy cớ làm để gặp bạn bè và thu xếp hành lý cho dễ. Bố mẹ tôi tuy không hài lòng nhưng cũng chiều con đồng ý. Một ngày trước khi bay, tôi hẹn cô Hoa đi chơi nguyên ngày. Cô nhận lời và nhờ bà hàng xóm trông con giùm.