Tôi hỏi dò: – Hôm nay chị quên mua thịt à ?
Tức thì chị Thuỷ cười òa lên. Tôi biết mình đã bị lừa. Rõ ràng là chị Thủy muốn trêu tức tôi cho nên đã không thèm mua thịt nguội về cho tôi ăn sáng. Vì cười cho nên run tay, một ít mật dâu trên lát bánh mì rơi xuống tay chị. Tôi với tay giật một mảnh giấy mềm từ hộp giấy đặt trên bàn đưa cho chị. Chị Thủy vẫn cười không chịu đưa tay ra cầm lấy mà chỉ hơi nâng lên. Tôi hiểu là chị muốn tôi phải lau tay cho chị. Biết vậy, tôi đứng dậy tiến đến chỗ chị đứng. Thay vì lau bằng giấy thì tôi nâng cánh tay của chị đưa lên ngang miệng rồi dùng lưỡi liếm ăn ngon lành. Dưới ánh đèn của ngọn đèn bếp, tôi thấy rõ chị nổi gai ốc xung quanh chỗ tôi vừa đặt lưỡi vào. Tôi nhìn vào mắt chị hỏi khích:
– Lau thế này sạch chưa ?
– Chưa sạch, còn nữa đây. – Vừa nói, chị vừa cầm lát bánh mì quét vào tay tạo ra thêm một vế mật dâu nữa trên cánh tay, nằm trên vết cũ một ít.
Không nói gì, tôi lại liếm nốt chỗ mật ấy. Thật lạ, tôi chúa ghét ăn của ngọt thế nhưng hôm nay lại thấy mật dâu thật là ngon. Vị ngọt của mật cùng với mùi thơm của dâu và mùi con gái hòa lẫn với cái cảm giác của lưỡi khi lướt trên làn da mềm tạo cho món mứt dâu một cảm giác thật lạ, thật ngon miệng. Tôi cứ thế ăn lấy ăn để. Hết mứt trên lát bánh mì, chị đút mẩu bánh mì vào miệng tôi. Mẩu bánh mì thơm giòn với chút mật dâu còn sót lại ăn rất ngon, tôi thầm nghĩ chị Thủy thật là biết ăn ngon và tự trách mình sao không biết ăn món này từ trước. Miệng đang nhai, tôi bỗng chú ý đến một vết đỏ bầm nằm trên cổ chị Thủy. Thôi chết rồi, lúc sáng nay tôi mải mê ngậm miệng vào đấy lâu quá cho nên để lại một vết giống như là người ta đánh gió.