Ở ngoài cái sàn gỗ “phơi nắng” sau vườn, một đám đàn ông vừa uống beer Heineken, vừa hút thuốc lá, vừa bàn chuyện ồn ào. Một anh chàng thân mình to con, trên người mặc cái áo pull tay ngắn thể thao hiệu Polo đang tuyên bố:
– Mẹ kiếp, thằng VN nào cũng nắm lấy cổ phần “CISCO” không chịu buông ra. Chết thảm hết cả đám, chỉ có mình tao bán kịp lúc …..
– Hello, Phong.
Một giọng nói ngọt ngào quen thuộc phát ra đằng sau lưng Phong. Chàng quay mặt lại, nhìn bóng dáng người con gái từ quá khứ.
– Hello Liên.
Phong nhếch mép mỉm một nụ cười hiền từ, trả lời bằng cái giọng ấm át của chàng. Liên nhìn Phong một cách khôi hài … hừm … anh chàng này vẫn còn giữ cái nụ cười thư sinh … hì hì … chắc cái tính tình “sợ gái” vẫn chưa thay đổi chi mấy.
– Lâu ngày không gặp.
Nàng toét miệng cười đáp lễ. Liên thở nhẹ, cặp vú nhỏ nhắn của nàng phập phồng sau lớp vải lót bằng satin của cái áo suit jacket. Đôi nhũ hoa tự nhiên se cứng lên làm nàng tự động vòng hai cánh tay đằng trước ngực.
– Sáu năm rồi, Liên.
Phong vừa trả lời vừa thấy môi mình khô khan. Lâu ngày không gặp người con gái mình đã từng yêu thầm. Bây giờ nàng đang đứng trước mặt, nhan sắc xinh tươi ngày nào của cô gái học trò đã được kinh nghiệm của thời gian làm lộng lẫy, quyến rũ hơn.
– Thiệt hả? Trời, lẹ quá há? Bộ Phong đi tới đây “solo” à?