Ngủ không được tôi cựa mình liên tục.
Đêm vẫn tĩnh lặng, gió vẫn êm, thật êm.
Rồi!
– Vẫn chưa ngủ sao!
Tiếng của thím thoang thoảng đến bên tôi.
– Trăng đêm đẹp quá, huyền ảo quá … Tôi đáp lại cũng như tiếng gió êm, thật êm.
– Không ngủ được thì sang đây … Ngắm trăng một lúc rồi ngủ lúc nào thì ngủ …
Ôi! Thật tuyệt vời! Còn chờ gì hơn thế nữa, tôi sang bên giường thím và ngồi cùng thím bên ô cửa.
Trăng khuya ru tình, đưa tôi và thím vào quên lãng, để vòng tay tôi khoác lên người thím và thím, thím cũng ngả dần vào tôi. Cái giáo lý gia đình đã xóa nhòa, đã trốn chạy, để tôi không còn là cháu nữa, để thím không còn là thím nữa, chỉ còn lại người con trai và người con gái ngồi bên nhau trong cái khao khát, cái ham muốn đời thường.
Ánh mắt tìm ánh mắt, đôi môi tìm đôi môi trong vòng tay ôm ghì. Thím ngả dần, ngả dần để trên người thím là tôi với những cái hôn như mưa, như bão trên khắp môi, khắp khuôn mặt, cái hôn lăn dần xuống ngực và những cái day, cái nhấp thật gấp gáp, thật vội vàng dù trên người tôi và thím vẫn nguyên vẹn quần áo.
– Từ từ nào, gì mà gấp gáp vậy anh! Để Thủy cởi đồ đã! Chờ chút xíu đi anh!
Thím gọi tôi là anh và xưng tên thay cho từ thím ban ngày vẫn dùng.
Ngả người xuống giường, rời khỏi người thím trong ánh mắt một kẻ đê mê, tôi ngây người ngắm nhìn thím trút bỏ bộ váy trên người.
Trời ơi! Trên người thím chỉ là bộ váy ngủ không đồ lót, không áo con trên ngực, để tôi hiểu thím đang cần, đang có cái ham muốn rất đời thường, cái ham muốn tất yếu của người con gái đang độ khao khát được yêu, được ôm ấp, được vuốt ve tình ái, cho tôi mạnh bạo hơn trong cuộc tình cùng thím mà lãng quên đi các giáo lý miền quê.