Tôi buông em ra, lùi lại một chút. Em lại làm một điều mà tôi không thể nghĩ tới, tụt hẳn chiếc quần vắt lên cành cây, để lộ đôi chân trần thấp thoáng dưới ánh trăng, em như thực như mơ trong tôi để tôi cứ ngây người ra mà ngắm, ngắm đôi chân trần ngắm vùng cấm địa như ẩn như hiện thấp thoáng dưới trăng khuya đang trải thảm, để tôi thấy em như đẹp hơn, tuyệt vời hơn.
– Kìa anh! Làm như còn lạ lắm đấy …
Tiếng em làm tôi chợt tỉnh, luýnh quýnh kéo vội khóa quần. Em lại nhắc:
– Không cần cởi hết đâu anh, trăng sáng nhỡ ai nhìn thấy, thấy cái mông trắng hếu … xấu hổ chết!
– Nhưng …
Tôi chưa kịp nói tiếp thì em đã chủ động:
– Anh chỉ cần trật nó ra thôi, vào được mà anh … Như thế anh mới che cho em được chứ!
Không biết vì em đẹp quá hay sự ham muốn chiếm đoạt tới bến của tôi chế ngự mà tôi làm như một cái máy: Kéo khóa quần trật thằng nhỏ ra, thằng nhỏ đang cương cứng hùng dũng chỉa thẳng vào em.
Tựa lưng vào gốc cây em ưỡn về trước chờ đợi. Còn tôi, tôi trùng chân ke đúng điểm nổ rồi nhấn, rồi nắc, nắc ngược lên, khúc dương vật tôi lại ngập trọn trong lồn em, để tôi cảm nhận được từ bờ thành âm đạo lồn em đang co bóp, đang trơn trượt theo suốt dọc khúc dương vật đang thốn, đang cương cứng của tôi.