Tuy không phải là dân chuyên nghiệp nhưng việc làm các đĩa phim, ca nhạc lại là một sở trường của Thanh. Giờ Liên đưa ra, Thanh được dịp thể hiện với người đẹp.
Tối hôm sau Liên mang đĩa ca nhạc sang nhà để nhờ Thanh làm.
Ngồi cùng Thanh trong phòng khách, họ trò chuyện với nhau như những người bạn, như những người hàng xóm thân cận. Qua câu chuyện Thanh cũng được biết Liên cũng là dân mê máy tính và trong máy tính ở nhà Liên cũng sao chép rát nhiều bản nhạc mà mình thích.
Thế rồi cứ đôi ba ngày Liên lại mang đĩa sang để nhờ Thanh giúp.
Không biết có phải như các cụ xưa nói “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” hay không ? Mà trong Liên nảy sinh một tình cảm quyến luyến với Thanh, hàng ngày như các cụ nói “Phải lòng mặt với nhau” hễ không được nhìn thấy Thanh là trong lòng Liên cảm thấy như thiêu thiếu, trống vắng một cái gì đó để nhiều lúc ngồi mình ở nhà Liên cứ mơ, cứ ước một điều gì đó xa xăm lắm.
Tối đó như thường lệ Thanh lại lên quán nước đầu ngõ. Một lát sau Liên cũng lên, họ lại ngồi bên nhau. Câu chuyện của họ thật tự nhiên, thân mật, xen một chút gì đó quyến luyến.
Liên mời Thanh sang nhà để hướng dẫn trên máy vi tính cách xử lý các bản nhạc theo ý riêng của mình.
Nhà Liên, một căn nhà khép kín, tĩnh lặng. Chiếc máy tính được đặt trong phòng trên gác hai.