VN88 VN88

Chuyện tình vượt biên – Truyện 18+

Người Úc chúng tôi rất kỵ hỏi tuổi,- nhưng tôi hiểu phong tục, tập quán quý vị- người già được kính nể. Nhưng quốc gia Úc trái hẳn hoàn toàn: già là đứng chót, ưu tiên: trẻ con, chim chóc, cây cỏ, thanh thiếu niên, phụ nữ… Vậy còn tôi … đứng sau rốt!.
Xin lỗi Sir, con hỏi để cám ơn và gọi Sir là Ba, cả đám thấy vui mừng phát lên cười.
– Tôi ngụ ở tiểu bang xa quí vị 4 ngàn cây số, mọi người như ngơ ngác- ông tiếp bề ngang nước Úc: 6 ngàn cây số, bề dài gần 8 ngàn cây số, lớn hơn Việt Nam 12 lần, dân số chỉ:15 triệu.

Liêm thông dịch sợ kéo dài cuộc đối thoại vui, làm trở ngại các hồ sơ thuyền nhân phía sau.
– Chúng cháu thiếu kiến thức về địa lý và sanh hoạt nước Úc.
– Cám ơn quý vị.
Bây giờ chúng tôi nhờ qúy vị cố gắng giúp:
– Hãy về hỏi lại, thăm dò, thông báo với số người quen, nhắn giùm:
– Gia đình nào đồng ý về thôn trang của xứ ÚÙc như thể qúy vị.

Hãy viết đơn nạp qua thông dịch khẩn, tôi sẽ ưu tiên xem xét trước ngày rời đảo vào hai tuần nữa.

Mọi người nhìn nhau đầy hớn hở vui mừng. Họ cuối đầu chào tạm biệt và rời phòng phỏng vấn, tâm tư thuyền nhân cảm thấy nhẹ nhàng:”một tương lai huy hoàng” đang đón chờ ở miền đất hứa.

Phần 6: Những Tháng Ngày Vui
Đoàn người tỵ nạn hơn 40 người, đáp xuống phi trường Adelaide, thủ phủ tiểu bang Nam Úc. Ra đón gia đình chị Tư Xương, cháu Phi Nhung ngồi cùng xe. Loan làm tài mượn xe Van của ông Chủ nông trại chở hết mọi người. Họ được đưa thẳng về nông trại cách thủ đô hơn hai trăm cây số. Loan khéo léo sắp xếp: cậu Ba với má mình một phòng và ba má của Đông ở chung gian nhà ba phòng; còn lại nhóm trẻ ở căn nhà khác kế bên riêng biệt, để học và đùa giỡn tự do hơn.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.