Yến Linh nhân thể nằm chờ ba vô mùng, cô chiêm ngưởng:
– Ôi kìa!, chòm lông dái của ba đem thui, dài thườn thượt che kín dương vật to chềnh dềnh đang ngúc ngoắc, hùng dũng, nước da hơi ngăm ngăm thân hình lực lưỡng, trong ánh sáng đèn điện hắt vào thấy mập mờ không rõ! Thảo nào ba tôi dai sức, đụ tôi lần nào cũng thật lâu mới cho xuất tinh. Nếu không phải chơi con gái, vì thương con mà nương chiều hành sự nhẹ nhàng. Gặp bà nào tuổi “xồn xồn” lọt vào mắt ba tôi, ông phạng chắc ngất ngư con tàu đi quá. Trong gia đình sống chung Linh và các chị biết rõ ba mình đã tư tình với bác Tư gái đến có bầu, do sinh lực ba tôi khá dồi dào. Mình không xài đâm phung phí thật uổng của trời, hoàn cảnh người thuyền nhân tỵ nạn lại cần cái “ngân hàng tinh trùng” qúy giá nầy.
Từ hôm biết bác Tư gái có mang dòng máu họ Võ, Linh thấy thương người phụ nữ có công săn sóc hai cha con như “người vợ hờ” trọn vẹn và vui vẻ đã tròn bốn năm gian khổ, lịch sự nàng thay đổi cách xưng hô gọi Má Tư cho gần gủi và đám con chị cũng kêu cậu Ba trở thành “ba Hiếu” như người cha thật sự cho thăn thương với nhau.
Vừa ổn định cậu khom người xuống hôn, đặt chiếc lưỡi vô miệng, nó quyện chắc nhau cách say sưa mê mệt, Linh lần đầu hưởng lạc thú yêu thương, sướng khoái chạy rần rần khắp cơ thể. Từ từ chiếc lưỡi ướt rút ra cậu rà rà trên đầu vú, đi lần thám hiểm các vùng hoang dại trên thân thể ngà ngọc non trẻ của tuổi dậy thì, khiến nàng nổi da gà. Mùi trinh tiết của con gái tỏa ngạt ngào tận khứu giác, khiến cuộc tình hai cha con trở nên sống động tăng nhanh sự hưng phấn, kích thích nhau như màn dạo đầu vừa xong.
– Linh con à! tư thế giao hợp nầy, khiến ba sống lại với kỷ niệm: vợ chồng đêm tân hôn hai mươi năm trước “mẹ con tận hiến tấm trinh bạch cho cha”, người đó giờ nầy chính là con – Tạo hóa sao khéo trêu ngươi hay cái vòng lẩn quẩn của trời đất!… phút yên lặng khá lâu, đưa cậu về dĩ vãng và hiện tại cách nhau cái chớp mắt rơi vào không gian vô tận nữa. Mấy hôm nay được ba giao hợp nhiều lần, nhiều nơi thật bây giờ mới thỏa tình mây mưa… ngập tràn.