Tựu trường năm lớp 8, lớp tôi có cô giáo chủ nhiệm mới. Cô tên là Mỹ Hạnh, chừng 27, 28 tuổi, dạy môn Văn. Cô là người có nhan sắc mặn mà nên có mấy học trò du côn cứ thường hay chọc phá cô mt cách vô cùng khiếm nhã. Lúc cô đang giảng bài thì nghe chúng nó cười khúc khích bên dưới như trêu ghẹo, hoặc phát biểu linh-tinh, nhiều khi tục tĩu. Có lần cô bắt gặp thằng Hải, mt thằng bụi có hạng nhưng lại có tài vẽ hí họa, đang vẽ hình cô trong các tư thế khỏa thân vô cùng khêu gợi. Vì tôi làm trưởng lớp nên cô cứ nắm đầu tôi ra mà quay như dế, bảo phải ?sinh-hoạt? với các bạn trong lớp lớp về vấn đề trật tự kỷ luật. Lần tôi nhớ nhất, cô bắt gặp lá thư tình không biết của đùa nào viết cho cô rồi len lén nhét vào sổ điểm của cô. Cô xem xong giận đỏ mặt. Cô nói nếu không tìm ra được thủ phạm thì cô sẽ phạt trưởng lớp. Cô nói là làm. Tan học, cô viết giấy đưa tôi lên gặp Ban Giám Hiệu. Tôi tức quá vì chúng nó làm bậy mà tôi phải chịu trách nhiệm nên đỏ mặt cải lại với cô. Tôi thét lớn:
– Chỉ vì cô bất tài nhu nhược nên lớp nó mới phá như vậy! Bây giờ cô còn đỗ lỗi cho người khác nữa!
Tôi nói xong rồi đùng đùng bỏ đi. Nhưng khi ra tới cổng trường, tôi cảm thấy mặc cảm ti lỗi nên lại khóa xe rồi quay vào lớp. Học sinh đã ra về hết, chỉ còn mình cô Mỹ-Hạnh ngồi lau mắt khóc thút thít. Tôi đến nên cạnh cô:
– Em xin lỗi cô. Cô đừng khóc nữa. Em sẽ tìm cách trị tụi nó cho cô.
Cô nhìn lên, mắt long lanh ngấn lệ. Tim tôi bỗng thấy mềm nhủn trước nước mắt mỹ nhân. Cô ra dấu cho tôi ngồi xuống.
– Đúng ra cô phải xin lỗi em. Đó không phải là lỗi của em.