Hugh nói với vẻ khá ấp úng có lẽ vì việc đề nghị một phụ nữ đẹp cởi áo ra là khá tế nhị. Nhưng Marilyn hiểu và vô tư chấp nhận. Nàng không hề e thẹn gì cả mà bắt đầu cởi hết quần áo ra, kể cả phụ tùng, nàng quăng ra một bên rồi đứng yên đó. Nàng hấp dẫn quá, đẹp quá. Hugh trố mắt nhìn. Nhưng qua vài giây bối rối, Hugh cũng bắt đầu công việc. Joe đem ra một cái ghế. Marilyn ngồi lên đó, bắt đầu phô diễn các nét đẹp vốn có trên cơ thể mình. Đèn máy ảnh nhấp nháy liên tục, phông màn thay đổi liên tục, cả ba say sưa làm việc. Chỉ riêng mình Joe, anh vừa làm vừa để ý Marilyn rất nhiều dù cho Marilyn chẳng mảy may nhòm ngó tới chàng. Được một tiếng đồng hồ, Hugh dừng lại nói:
– Ấy chết! Hết phim rồi! hừm … hôm qua chưa chuẩn bị kĩ. À! cô Marilyn, cô mặc đồ vào rồi qua bên kia nghỉngơi một chút đi. Tôi đi mua phim một lát sẽ quay lại. Còn Joe, anh lấy ít nước cho cô Marilyn uống đi chứ.
Cả hai chàng trai lao vào công việc. Marilyn khoác tạm tấm áo che bớt người lại rồi ngồi chờ. Joe bước vào trước với ly nước lạnh trong tay. Marilyn cầm lấy rồi uống vài ngụm. Joe ngồi đối diện Marilyn mà nhìn nàng chăm chăm. Cái nhìn cứ như xoáy vào người nàng khiến Marilyn hơi khó chịu. Marilyn định đứng dậy bỏ đi thì Joe nhanh tay chụp lấy tay Marilyn. Marilyn la toáng lên:
– Quái! Anh làm cái gì vậy!
Joe ngập ngừng một lát rồi nói:
– Norma! Không nhìn ra tớ sao?
Marilyn ngạc nhiên vì sao chàng trai trẻ kia biết tên mình. Nàng nhìn anh ta cho kĩ. Marilyn thốt lên:
– Ối! Peter ở Cô Nhi Viện đây mà. Sao anh ở đây?
Joe bỏ tay Marilyn ra ngồi xuống, anh tâm sự:
– Sau hôm mình bị bắt, tôi bị Viện trưởng đem cho ông bà DiMaggio nuôi nấng. Chẳng may, sau đó cha mẹ nuôi tôi qua đời vì tai nạn. Nghèo và đói tôi lưu lạc đến Hollywood làm việc kiếm sống. Hôm nay gặp Norma, à không, phải gọi là Marilyn chứ. Tôi thấy lạ quá.
Marilyn ngồi xuống bên Joe an ủi. Những kỷ niệm về lần đầu tiên ấy cứ theo cơn gió bay về với Marilyn vậy mà bấy lâu nàng hình như đã quên hết. Marilyn nói:
– Joe! Anh đừng buồn nữa. Ừ! gặp anh em mừng quá. Bây giờ anh đang làm gì?
– Anh vừa là vận động viên bóng chày vừa kiêm luôn phụ tá cho Hugh. Bọn anh là bạn thân mà. Cũng may mắn là cho đến giờ anh cũng có chút ít danh tiếng. Còn em thế nào?
– Em thì cũng vậy! một diễn viên, một ca sĩ, một phụ nữ bị chồng bỏ. Em chán quá!
Thấy Marilyn tâm sự nỗi lòng mình khiến Joe cũng thấy mủi lòng. Anh vỗ về an ủi:
– Em đừng buồn! Rồi em cũng có hạnh phúc mà!