Hơi ấm làm chị thức tỉnh. Chị lặng lẽ nhìn và nhỏ nhẹ ngỏ lời cám ơn tôi. Qua lớp chăn, tôi bóp tay bóp chưn cho chị. Chị ngần ngừ từ chối, tôi vẫn nhất định làm. Tôi bóp nhiệt thành, chị thấy thư giãn nên bớt giữ kẽ. Tôi xê dịch chuyện bóp nắn từ chưn tay lên bả vai, hai bên hông, quanh bắp vế, sau đùi và cả vùng mông.
Bàn tay tôi nhiều hơi ấm, lại giống tựa có ma thuật nên bóp đến đâu thì chị khoan khoái tới đó. Chị doãi chưn, doãi tay và mắt lim dim. Tôi không đoán được chị đang nghĩ gì, điều chắc chắn là chị không còn e dè nữa. Tôi chẳng cần hỏi ý kiến, luồn tay liền vào trong chăn để trực tiếp xoa nắn lên thịt da chị.
Bàn tay lần tới đâu thì chị thở sườn sượt tới đó. Tôi càng gia tăng sự xoa bóp cẩn trọng. Tôi miết bàn tay để đẩy cho máu lưu thông trong mạch và người chị chẳng những ấm mà còn tựa có những ngọn lửa hồng làm cho nóng lên nữa.
Chợt chị bật nói ra lơ đãng: đúng là nghiệp nặng. Chị có trốn cũng không thoát được. Và chị kéo chéo chăn lên nửa che mặt, nửa muốn lau những hạt lệ vừa ứa ra nơi đó. Tôi thực sự rung động. Tôi giở lần tấm chăn ra, nhìn vào khuôn mặt chị, và cúi dần xuống dùng đôi môi lau khô giọt nước mắt hoen ướt cuối chân mày. Chị thổn thức, nấc lên và ôm chặt lấy đầu tôi.