Từ ngày ông ấy về lại Saigon, chị em tôi hết còn phải ké né gì nữa. Tôi chẳng còn phải nằm chèo queo nơi phòng của mình mỗi tối như ngày trước mà đã nghiễm nhiên ở cùng với mẹ con chị tại phòng của vợ chồng chị.
Công việc cũng chẳng phải dễ dàng đâu. Dù chị và tôi đã từng ăn nằm với nhau lu bù thế nhưng tư cách phụ nữ vẫn làm cho chị phải thủ thế. Tôi nghiệm ra đàn bà có những thủ thuật riêng biệt, có vậy đàn ông mới phải chết mê chết mệt vì họ.
Giá như tôi cứ chân chỉ hạt bột thì chắc còn lâu tôi mới chiếm được vị trí của ông ấy. Tôi phải dở trò lì lợm, trây trúa, bất cần đời, dù bị chị đuổi xua tôi cứ nhào vô “ chịu đấm ăn xôi “, khiến chị nhượng bộ lần. Từng bước, từng bước tôi trấn áp chị để rồi chị đành thua vì bất lực. Tới lúc đó, chị chỉ còn biết phán với tôi một câu: em lì quá, chị chịu hết nổi.
Thắng được chị cho phép vào ngủ chung rồi mà chị còn ngáng trở tôi bằng cách đùn thằng cún vào nằm giữa chị với tôi. Tôi biết thừa các bà bụng thì muốn biết mấy mà vẫn õng a õng ẹo. Nhưng tôi phớt lờ, ừ thì chị muốn thằng cún nằm đâu cũng mặc. Lúc bình thường thì ai nằm đâu chả xong, miễn là lúc nổi cơn xung thiên lên thì cái vị trí nằm mới gọi là quan trọng.
Tôi ừ ầm như thế cho qua. Nằm gần chị đã xong đâu, chị vẫn màu mè quay qua một phía khác. Tôi cũng bỏ lơ. Đêm đến gió lành lạnh, chị nằm co quắp. Tôi nào có ngủ được, nên rón rén trở dậy lấy tấm chăn đắp cho cả hai mẹ con chị.