Tôi bú tới lúc cái vú muốn xẹp lép, định thôi thì chị biểu: bú qua bên kia luôn, chớ để căng sữa thì cũng nhức, ai chịu được. Vậy là số tôi khù khờ được thánh nhân đãi nên tôi làm tới luôn chớ bỏ uổng đi. Lần này tôi nút mà tay thì măn cái vú không khiến miệng đã bùi mà tay cũng êm làm sao.
Khi cả hai vú đã xẹp hết, chị nhìn tôi trách móc: có bi nhiêu mà cũng lụp chụp. Nhưng rồi trực nhớ là tôi ít được ngắm vú đàn bà nên chị thương hại tôi mà khẽ giọng hỏi: bộ má hổng cho ngậm ti sao mà thèm dữ vậy. Tôi gật đầu, sụt sịt. Chị vít tóc tôi xuống, hôn lên đỉnh đầu tôi và nói: thôi được rồi, thỉnh thoảng thằng cu bú hổng hết, chị cho ngậm chút đỡ ghiền.
Nghe vậy, tôi khóc ré lên. Chị ôm cứng tôi dỗ dành.
Dạo này việc học hành của tôi hoàn toàn bị chểnh mảng. Bài vở không làm, học đâu quên đó. Vào lớp chỉ mong sao chóng hết giờ để về. Mặt mày lúc nào cũng ngu ngơ, mụ mị, nhiều lúc chỉ muốn bỏ học nghỉ quách. Tôi đem tâm sự này nhất nhất kể hết với chị. Chị run lên sợ tôi làm liều. Chị tự trách vì chị mà tôi làm trái lòng kỳ vọng của cha mẹ.
Tôi thực sự cảm động, lại càng bị dày vò hơn. Đáng lẽ tôi chẳng nên nói ra để chị quá lo lắng, cứ im ỉm giữ sâu kín trong lòng. Nhưng tôi làm sao quên nổi hơi hướm chị, cái hơi hướm như bóng ma ám ảnh tôi, lúc tỉnh cũng như lúc mơ.