Tôi giựt mình tưởng nghe lộn. Thấy vậy, tôi giựt giơ bàn tay tôi úp vào chỗ vú chị kêu đau nhức. Chị hối tôi: chỗ này nhức nè tía non, người ta nhờ mà cứ chần chờ. Tui mà cúi dẻo mặt nhìn được vào vú thì chắc là khỏi nhờ…đâu. Tôi hổng hiểu sao chị tránh không dùng chữ “ em “ vào câu trách của chị.
Thế là tôi phải làm cái phận sự chị nhờ. Tôi ấp tay vào vú, cảm thấy như tim đập thình lình, chỗ tim chị cũng thấy thoi thóp rồi sữa như cuồn cuộn trào dâng. Tôi mới nắn ngón tay vào quầng vú sơ sơ thì đã cảm thấy độ dầy và độ nặng lồm cồm trên vú.
Tôi hỏi: phải chỗ này hôn. Rồi lại hỏi: phải chỗ này hôn. Cứ vậy, tôi xê dịch bàn tay khắp cái vú, chỗ nhức vẫn mù tịt. Mãi tới khi hết cái vú bị thăm dò rồi thì chỗ đau vẫn chưa tìm ra mà sữa thì bết bê nhuốm ướt đầu vú. Chẳng chỉ riêng bên bị tôi nắn bóp mới có tình trạng này mà cả hai vú đều như thế. Sữa cứ phun thành vòi, như con nít đái rắt. Tôi phải lấy ngón tay bụm và day như chị bữa nào.
Chị đứng im đó hưởng thụ. Tôi trịn một lúc thì hai đầu vú cương lên nhưng vừa nhả ra thì sữa lại tia. Tôi hoảng quá làm sao giữ sữa để dành cho thằng nhỏ. Cũng may là chị đã bày kế cho tôi: sữa trào chỉ có cách ngậm vào nút thì mới ngưng chảy.
Nãy giờ tôi chạm được vú chị rồi thì giờ chị biểu sao là tôi làm liền như vậy. Tôi há miệng ra và ngoạm lấy vú chị, chưa chi chị đã rùng mình một cái. Tôi nút nút, sữa bắn ào ào vô vòm họng tôi, ngọt không ra ngọt, chua không ra chua, mùi măn mẳn, nhưng béo béo. Tôi bú và giựt cái vú cho sữa mau ra hết, còn tay kia thì bịt chặt đầu vú để giữ sữa khỏi tứa ra.