Bữa nay cuối tuần, tôi được nghỉ học. Ăn sáng xong, tôi vào phòng mở bài vở xem lại. Ông chồng của chị cũng đã đi chơi đâu đó. Nhà chỉ còn hai chị em và cháu bé. Chị lo nấu nướng món ăn nơi bếp, mùi xào, kho bốc lên béo ngậy và thơm ngọt.
Ngồi chưa nóng đít đã nghe chị réo gọi tôi: em vào chị nhờ chút. Tôi bỏ sách vở chạy ngay vô. Trên bếp ba bốn cái nồi, xoong sôi réo sùng sục. Chị quay bên này, trở bên kia, lụp chụp đôi tay mà chẳng kịp. Chị nhờ tôi trông hộ một món để chị còn xóc bún cho ráo nước.
Tôi khều khào làm tựa rùa bò, lăng xăng lít xít mà chẳng đến đâu. Trái lại còn lẩn quẩn làm cho chị vướng víu. Chị cứ phải lòn qua lòn lại như người làm xiếc. Mỗi lần chị lướt qua, mùi hương đàn bà phảng phất trộn lẫn với mùi thức ăn đang tới, bốc ngào ngạt khắp nhà.
Tôi sững đi, khựng luôn tay, đứng đực mặt ra tại chỗ. Chị phải nhắc: em nghĩ gì vậy. Tôi bẽn lẽn trả lời: em đang tưởng đến chị. Chị có vẻ vui, nhưng giả tảng gắt yêu: em thực là quỉ quái, lúc nào cũng bị ám ảnh chuyện tào lao.
Chị mặc cái váy lụa màu sặc sỡ, những đóa hoa đỏ rực lớn gần bằng bàn tay ôm gọn lấy mông chị. Khi chị khom người, màu lụa dán sát vào người, trông mềm mại, chờn vờn như có ai rờ tay lên đó. Tôi tò mò ngắm, thấy chất lụa trơn tuột, không có bóng dáng đội cộm của chiếc quần lót bên trong.