Tôi bực bõ kêu lên: sao chị liều vậy, ông ấy có nhà mà chị bò xuống đụ em, rủi ông ấy xuống bắt tại trận thì sao. Chị bình tĩnh nói: tại thấy em giận lẫy khi chị cưỡi lên người ông ấy, chị biết em thèm lắm. Chị biết hết nên phải vờ để ông ấy không nghi. Em có thấy chị cố ý thả cái áo lòa xòa lên người ông để ông ta không nhìn được em vì chị biết ông ấy hư lắm, đụ là làm ầm ầm, lại rống như bò khi nối nứng. Thế nào em cũng mò lên, nên chị phải thủ trước.
Tôi lại chất vấn: còn chị cho em ói vào lồn chị lỡ chị mang thai thì sao. Chị cười hềnh hệch ngạo mạn sự ngốc nhếch của tôi: ông ấy đụ chị trước thì em đụ thêm lỡ có mang cứ đổ riệt là của ổng, chết thằng tây nào đâu. Có vậy thì em mới vui, hết còn than là đụ không toàn vẹn. Rồi chị hỏi lảng đi: mà em khiếp gì la chói lói vậy.
Tôi không trả lời mà hỏi về sự băn khoăn của mình: làm sao chị dám bò xuống với em. Chị nhoẻn cười: cậu ngốc ơi là ngốc, ổng làm một cái đã đứ đừ, chị lại chọc cho ổng mần thêm phát nữa thì có gọi là liệng thảy sông cũng không ngóc đầu dậy nổi. Chị tính rồi muốn cho em đụ thỏa thuê thì phải phục cho ổng há mồm há mõm ra ngáo thì chị mới lặn tới em chớ.
Nói rồi, chị củng nhẹ lên đầu tôi mà mắng yêu: hèn gì vẫn cứ là con nít. Chỉ được cái cặc dài và đụ thì hùm hùm hổ hổ là chẳng ai bằng. Véo vú chị muốn chảy dài xuống khỏi rún, chị đền em đó. Tôi khoái chí nhổm lên: đâu, muốn đền vào đâu thì em đền cho. Chị nhứ cái vú tới, tôi táp một cái, chị giựt né kịp và vơ lấy cái áo choàng vọt liền. Tôi nhìn theo lẩm bẩm: ôi bà tiên hiền dịu của con.