Tôi hẩy người lên thì bà dạng chưn ra, tôi nắc đùng đùng thì bà kẹp hai giò lại, múm phần háng bà cho khúc gân tôi không còn một khe hở và bà cứ quậy vòng vòng vật kín của bà cho nát toét cây gậy thịt dài bè của tôi ra. Tôi bị thúc bách quá, nhiều phen phải bấu mấy ngón tay vào bả vai bà mà tăng nhịp độ thúc khúc dùi lên, càng nhanh càng tốt, có bứt hơi thở cũng chịu.
Bà tiên thật khoan dung. Bà để tôi muốn vần cách nào cũng chịu. Không một lời hối thúc, không một chút ngại ngần, không một tia đắn đo, không một nét sợ hãi. Tôi đã hơi nhỉ nhỉ khí vào trong người bà tựa cả hai vật bị trộn lẫn vào nhau, nhớp nháp chất dính đặc mà bà cứ cù cưa chà lết con sò miệt mài.
Tôi mệt có bật ngửa nằm kềnh ra thì bà lại khom lưng bò dài ra mà giúp tôi cứa nữa. Càng lúc tôi càng bị châng lâng như lơ lửng giữa không trung, một cái đu nào đó đang thắt vào khúc dồi gân của tôi để kéo vút nó lên chin tầng mây căng thẳng. Tôi giữ lấy hông bà mà dập phành phành, rồi líu quíu vò vào vú mà bóp điếng tay.
Dạng thể tôi vô cùng xộc xệch. Tấm vải giường nhàu nhò lệch lạc. Hai giò tôi quẫy đạp xê dịch dưới sàn. Tôi cố quay người cho khúc gân tôi cào cạo khắp trong mình bà tiên. Có như thế tôi mới chịu bứt ra khỏi sự căng thẳng đang đập đùng đùng trong đầu óc. Tôi thúc lên mạnh bạo, bà tiên cũng đảo lia như cô đồng. Hai cái vú dập dình tựa sóng biển đập vào bờ, từng lượn từng lượn.