Trong đầu tôi cứ cân nhắc cái ý tôi yêu chị thiệt tình hay tôi chỉ yêu chị vì cái lồn, cái vú và mẫu người chị đang có. Ông ấy lớn hơn chị cả chục tuổi, chị cũng lớn hơn tôi ngần ấy, thì khi tôi bằng cỡ chị bây giờ liệu đi với tôi chị sẽ vẫn là vợ, hay người đời sẽ mỉa mai là chị, là mẹ. Ôi, cái dư luận khắt khe.
Thế nhưng bảo tôi quên chị đi thì tôi không làm được. Tôi như trẻ được mẹ cho ngậm vú, mẹ cho ăn đẫy để trở thành người lớn thì ân tình sao có thể quên nhanh chóng. Huống chi, chị nào có tiếc chi đâu. Sự dè dặt của chị ban đầu ai chẳng thế, tới khi con ong đã tỏ đường đi lối về rồi thì tôi chắc đêm đêm tôi có bò vào đòi ôm ấp nhau ngủ chung, chắc chị cũng chả làm eo.
Tôi mung lung trăn trở vì những âu lo, dằn vặt đó mà tôi mệt lả ngủ vùi. Tôi trải qua những vòng mơ đảo lộn, thấy lọt vào mê cung và lạc mất lối ra. Đụng vào đâu cũng gặp chị, vồ vập, lôi cuốn, âu yếm, ru dỗ tôi. Tôi ôm lấy chị mà khóc.
Đến khi tỉnh lại thì trời đã tối, e chừng khuya nữa là khác. Đèn thắp đó đây, chỉ riêng phòng tôi là tối. Tôi lắng nghe có tiếng lịch kịch trên tầng lầu. Trí tưởng tượng của tôi khiến tôi đoán mò chắc ông đã về và chưa chừng đang làm tình với chị. Tự nhiên, tôi chua xót vô vàn, lòng nóng như lửa đốt. Tôi vùng vằng định nhào lên, song thấy rõ sự thậm ư vô lý mà khựng chưn lại.