Đúng là người hại không sợ bằng trời hại, tôi đang chịu trận phũ phàng như thế, rúc trốn đâu chẳng rúc lại úp mặt vào chỗ kín của chị. Cái quần lót ni lông của chị quá mỏng và nhẹ nên lông lồn chị cứ xọt túi bụi vào lớp vải đâm nhói vào da mặt tôi. Cũng khi đó, hơi lồn chị xốc ra làm tôi càng loạng choạng thêm hơn.
Thằng em vẫn thụt thụt như cà nông rót. Có bao nhiêu tinh trùng dồn nén bấy lâu đều bị bắn vung kỳ này ráo nạo. Nó gật gù, ói, ói và khi hít phải hơi lồn chị nó còn ói dữ tùm lum. Lỡ thì phải chịu, tôi nằm lịm luôn trên đùi chị, miệng ngậm tăm.
Chị nhận ra ngay. Chị lơ đãng hỏi tôi: mửa rồi hả. Tôi líu ríu gật đầu. Như một bà mẹ có đứa con tội lỗi, chị lăng xăng hỏi tôi: có sao không ? Tôi đừ câm, chỉ biết lúc lắc đầu. Chị khẽ kéo lấy hai bắp vế ra, đặt đầu tôi xuống giường và âu yếm, tha thiết: để chị lo cho. Và y hệt má tôi khi tôi bị đau yếu, chị lột quần ngoài và cả áo trên người tôi ra. Tôi mắc cỡ quá trời. Tôi thun người lại, không muốn cho chị làm.
Miệng chị càm ràm: tay chưn giở hổng nổi còn làm dóc. Và chị dứt khoát lôi quần lót tôi luôn. Con cặc tôi nhây nhớt lùm xùm, dù đã nốc hết khí ra mà vẫn chần vần một cục. Chị nhìn sững không tin là nó bự như rứa, nhưng vẫn dùng cái áo thun lót mà lau cho tôi.