Tôi muốn chắp tay mà vái chị để kêu to lên rằng: chị ơi, em hổng bị bịnh gì đâu. Chẳng qua con cặc em nó hành em quá nên em lịm tức chết. Song mụ nội tôi cũng không dám, đành âm thầm khép bớt hai giò che cái của quỉ bất nhơn đó đi. Rồi đành bú lần chần và măn hai vú cho chị đừng chú ý.
Bạn có đồng ý với tôi chăng. Khi cặc đã cương nứng mà còn cố bú với bóp cặp vú thì sớm muộn gì nó cũng phải ói thôi. Phương chi, bọn trẻ chúng ta đã ngoạm được vú rồi thì như cóc ngậm đuôi chuột, có trời gầm họa may mới nhả. Lại thêm vú chị thuộc loại tròn đầy, nặng níu bàn tay, đã ôm vô thì sự mềm hốt hồn tiêu dên luôn, ai chẳng vậy.
Bạn ơi, cũng vì ké né dấu diếm sự xấu xa, đốn mạt của mình mà thằng em càng lúc càng giật đùng đùng trong quần. Trước còn cà ngúc cà ngắc như con gà nuốt giây thun, sau óc óc như con gà muốn ói, và cuối cùng thì dẫy đành đạch như sắp chết. Bạn có ở vào trường hợp “ mình bảo mà nó không thèm nghe “ như tôi, bạn mới thấy tội vô cùng và thấu hiểu về thảm cảnh kế tiếp xảy ra.
Tôi lúc đó cố kẹp chặt hai giò và muốn hăm he thằng nhỏ: mày đừng bắn tùm lum ra đó mà không bụm kịp nữa. Thằng em rảy súng ùng ùng và người tôi cà hích cà hác, dội lên như ngồi trên dây điện hở. Tôi giựt đùng đùng trên bắp vế chị. Miệng đang bú cũng nhả vú ra, để thõng buông, còn hai tay đang vò bóp vú cũng xả lơ hết xí oách. Tôi cứ giựt giựt như thế đến khi chị tỉnh và biết. Tôi ngượng chín người. Tôi lờ đờ nhìn chị, muốn bỏ chạy trốn mà bết bát quá. Thôi thì đành dấu mặt vào háng chị cho xong.