Nhân ty sở liêm phóng Đông Dương đang mở đợt tuyển nhân viên, tôi nộp đơn xin vào. Họ nhận ngay. Tôi đi làm, thuê nhà và giao phó cho chị việc giải quyết chuyện nhà với ông ấy. Tôi đề nghị chị giao trả bé cho cha nó, và chị sẽ về làm vợ tôi. Chị chùng chình không chịu, nhưng tôi dọa là hiện đã được phát súng, nếu chị cưỡng lời tôi thì tôi sẽ thanh toán chị trước, sau tự xử theo.
Thấy tôi hung hăng và thiết tha chọn lấy chị nên chị đành nghe lời. Chị lẳng lặng về Saigon gặp ông ấy, thu xếp các việc, trở lại Nam Vang với tay không. Ông bằng lòng cho chị ngôi nhà, nhưng chị không nhận. Ông không muốn lên Nam Vang nữa.
Phần tôi, tiệt không dám về xin tạ tội với mẹ cha. Tôi âm thầm xin chuyển lên miền Cao Nguyên Việt Nam với chị và cái thai trong bụng. Hồi đó, Đông Dương còn thuộc Pháp nên việc xin dời nơi làm việc của tôi rất dễ dàng. Với số lương mật thám, tôi dư sức lo tròn bổn phận với vợ con.
Thấm thoắt đã bao năm trôi qua, vợ chồng tôi đã có mấy mặt con. Bố mẹ tôi chẳng bao giờ nhìn thằng con mất dạy. Còn tôi sống với chị cho đến tận giờ. Tình yêu vẫn mặn nồng, giờ người ngợm chị không còn vẻ thanh xuân của ngày nhỏ, song lần nào rúc vào tôi vẫn thấy đẹp làm sao.
Đôi phen chị vẫn mang mặc cảm và bóng gió sợ tôi chê bai chị. Còn tôi, từ đó lúc nào cũng để râu xồm xoàm, tôi muốn cho có vẻ đồng lứa để chị khỏi băn khoăn. Vú chị theo tôi vẫn đẹp lộng lẫy và lồn chị khi tôi ngậm bú vẫn còn dáng nét của ngày nào.