Tôi thiệt hết hiểu nổi mấy bà.
Ba năm trời ở với mẹ con chị trên Nam Vang là thời gian đầy kỷ niệm đối với tôi. Chị chiều chuộng tôi không phải với tình một người chị, mà lại bao hàm cả tình mẹ con, tình vợ chồng. Chị ban cho tôi rất nhiều hạnh phúc, chị dạy dỗ hết mọi nẻo đường tình.
Nếu lúc theo chân bố tôi lên còn ngờ nghệch làm sao thì ở với chị ít lâu tôi đã học được rất lõi đời chuyện người lớn. Sự tưởng tượng của tôi không còn chỉ là mớ hình ảnh mờ mờ ảo ảo mà đã là những vật thật, sờ nắn được, đụng chạm được, chiếm hữu được.
Nhớ lại, lần đầu thấy dáng chị bồng đứa bé trên tay, tôi chỉ dám ước ao được chị cho phép đứng ngắm cặp vú chị khi cho bé bú. Vậy rồi khi thấy được ngực căng sữa của chị rồi thì khát vọng đã đẩy tôi càng lúc càng đi xa hơn. Miệng bé nhóp nhép nhằn vú chị bọp bọp là lúc tôi nghĩ giá gì đước biến thành bé để ngậm mút một lúc. Chị nhận ra mười mươi sự thèm khát của tôi nhưng vẫn lơ đi.
Chị giả tảng như lơ đễnh song kỳ tình là khiến cho tôi phải nung nấu nát người vì nỗi thèm muốn ác độc đó. Phần tại ông ấy còn ở nhà, phần chị cũng muốn trêu ngươi thằng trai mới lớn là tôi để xem sự bạo dạn tới đâu. Đành rằng tây đầm thì bất kể e ngại, thế nhưng chuyện vợ chồng đâu phải là viếc bày ra lồ lộ cho mọi người xem. Vậy mà hai ông bà đụ nhau chẳng cần khép na khép nép, đóng gài cửa nẻo gì cả.