Hồi đó, nghe chói lói, tía tui cứ đuổi tôi đi, còn bà má thì vội vàng bịt hai tai tôi lại. Bây giờ nghĩ lại cũng tức cười. Tôi với chị đụ đéo nhau hà rầm chí tử, hở ra là cái nọ xỏ xọ cái kia. Quanh đi quẩn lại cũng là chuyện vợ chồng mần nhau chí chết. Có điều chơi xả láng nên tôi đâu còn lý trí để thấy được điều gì. Từ lâu rồi, chị đã ngưng cho thằng tủn bú, chị đã lo cháo bột cho nó ăn thêm. Cứ thấy chị nhào vô là tôi mần liền tới bến. Cu sướng rồi còn kể số chi đâu.
Cho nên bữa nay, chợt chị báo tin tháng này sao thấy chậm, tôi tá hỏa lên như vừa bị đấm thụi. Tai tôi ù, mắt tôi hoa, miệng khô đắng còn hơn người sốt rét. Tôi trợn trừng hỏi chị: thế là sao. Chị biểu thì có thể là “ bị “ rồi chớ còn gì nữa. Tôi hỏi “ bị “ là cái gì thì chị gắt lên: chèn ơi, sao mà ngu dữ dzậy. Thì anh xài tui quá thì dính chấu có gì kỳ. Tôi toát mồ hôi hột, nhẩy nhổm lên: thiệt hôn.
Thấy tôi phát điên, chị cười chọc tức: chớ hồi lăn vô em đòi bóp tứ tung, anh có thiệt giả bao giờ. Nay mới nghe đã trổ mòi chết nhát. Mà đã chắc gì đâu chớ, có khi tại chậm, để thủng thẳng dòm chừng coi. Tôi muốn điên cái đầu. Con cặc đang giương như đạn đã lên nòng bỗng xẹp xìu nhăn nhúm. Chị làm hòa vỗ về tôi: ối, chuyện đời tới đâu hay đó, lo chi hổng biết nữa. Rủi mà có thai thì nuôi chớ lo chi, anh chẳng nói là bằng lòng lấy em sao còn sợ.