Chị ngúc ngắc đầu thừa nhận. Tôi bóp hai vú và thụt con cặc quậy vô lồn chị. Miệng tôi ghé gần tai chị nói khào khào: em đừng dại dột tự chê mình nhé. Anh không chê thì thôi, sao em lại mặc cảm thế. Tôi đụ ào ào, chị ngoan ngoãn dang giò nhận sự nhắp nắc của tôi.
Nước mắt chị chảy dàn dụa. Đó là giọt lệ của niềm vui, chớ không phải là nước mắt tủi thân.
Sau lần cảnh cáo chị bằng cách sởn hết lông nách lẫn lông lồn, chị có vẻ trẽn. Mặc dù chỉ có 2 chị em trong nhà, nhưng chị vẫn mặc vào chiếc quần lót bằng valisere nơi háng. Chị chọn màu đen tuyền và kín cả trước lẫn sau, chớ không dùng loại “ thong “ bé tí tẹo như ngày trước. Chị cũng định quàng vào thêm cái nịt vú nữa, nhưng tôi không cho. Tôi la chị: mắc chứng gì mà bà đem đậy kín bưng kín bít hết trơn vậy. Tui cấm bà, bà mà cãi tui là tui xé hết.
Chị phải nhỏ nhẹ xin tôi: ờ thì anh hổng cho em mặc nịt ngực cũng được, nhưng anh cũng phải để em che bớt phía dưới chớ. Ai để nó lởn xởn coi dị òm. Chẳng thà là nó đầy đủ râu ria thì coi cũng thấy hay, đằng này anh cạo trọc nó rồi, chỗ đó trống hốc trống huơ, coi lỏng la lỏng lẻo khó chịu hết sức. Anh nhín cho em một thời gian ngắn đi, khi nào lông mọc lại thì em lại bỏ xà lơ theo ý anh.
Tôi không tỏ ra ưng, nhưng lặng lẽ làm ngơ cho chị giữ sự kín đáo một chút cũng chẳng sao. Phương chi chị bận thứ quần lót to bản, ôm tròn lấy hai mông, cấn khít rịn bên bẹn, làm nổi bật lên làn da trắng muốt, thấy cũng nhỏ nước miếng lắm chớ bộ.