Thế nhưng khi con chó đã lăn được vào sát bên chủ thì có cách gì xua đuổi được nó ra nếu chưa được bế nựng. Mặc cho chị miệng la, tay cản, tôi hùng hổ bíu lấy chị. Tôi ôm chặt lấy chị, tay bấu vào vai, vào nách, chị giẫy lên y hệt đỉa phải vôi.
Chị cực lực không cho tôi giữ được chị trong đôi vòng tay. Chị hung hăng co giò đạp vào bắp vế mà giẫy tôi ra. Tôi bực lắm. Tôi đã nói hết nước hết cái mà chị vẫn chưa chiu nghe. Tôi hét toáng lên: S. đã bày tỏ với M. mà cô vẫn không tin. Vậy cô đừng có trách khi ta mạnh tay với cô.
Chị trợn mắt lên nhìn sửng sốt. Chị biết mỗi lần tôi bỏ tiếng “ anh em “ mà thay bằng “ cô, ta “ là cơn dại của tôi đã lên cao lắm. Tôi lườm lườm nhìn như nuốt lấy chị, cặp mắt đỏ chẳng khác con chó điên. Chị run lên vì sợ.
Tôi hét lên: cô hãy nằm xuống trước mặt ta. Chị có vẻ dùng dằng. Tôi lại hét: còn chưa nghe lời ta, hay là muốn ta mạnh tay mới chịu. Chị khép nép bò nhoài trên giường, tôi hét ra lệnh từng chặp: lật ngửa người lên, xoải hết tay chưn ra.
Lúc này thì chị ríu ríu làm. Tôi lấy mấy dải lụa của những bộ quần áo chị mà cột từng cánh tay, cổ chưn vào các cọc giường. Chị nằm tênh hênh như tội đồ đang chờ bị voi giầy, ngựa xé. Chị khiếp sợ và run như cầy sấy.