Cũng may trường tôi học là toàn đực rựa. Lại thêm ngày tối quanh co chỉ ở nhà trong nhà, tôi ít la cà đi cà phê cà pháo, chớ cứ lu bù chi xác hẳn là càng để chị phải thắc mắc chớ sai. Mặt khác, không ở cạnh chị thì thôi, còn đã bén lửa gần nhau là tôi không bao giờ để yên cho chị thở.
Tôi ôm dằn cấu xé chị, cũng nhận được sự đáp trả tận tình, nhưng cái vẻ buồn buồn cứ lảng vảng trên khuôn mặt chị. Tôi gạn hỏi, chị nói: dạo này em có ăn tạp gì nhiều đâu mà sao sồ sề thấy ớn. Chị chỉ vô hông mà than: anh coi nè, mỡ dồn cả đống, rồi chị chỉ vô bụng: còn đây thịt đùn có lọn như dây luộc. Chị thở than: kiểu này rồi không bao lâu sẽ nhăn nhúm già đi.
Tôi nghe mà bắt tức cười. Tôi nói với chị: vậy thì có gì phải sợ chớ. Em không ăn là gì, ngày tối nào mà em nhịn nổi đâu. Chị vả nhẹ vô miệng tôi mà gắt cao giọng hơn: em nói chuyện đứng đắn mà anh còn chọc em nữa.
Tôi phải ôn tồn cắt nghĩa cho chị nghe: chừng nào M. còn thấy anh bám víu say mê ríu rít thì đừng có lo. Mình mẩy em có thay đổi là vi sanh con và nuôi cho bú. Anh không chê thì thôi, sao M. cứ thắc mắc chuyện không đâu cho cuộc sống không vui.
Để cho chị thấy rõ tâm tình của tôi, chẳng một chút ngần ngừ, tôi vồ ôm lấy chị. Tôi hít hà từng chút lên da thịt chị và xục xạo không để chị có hành động hay thì giờ chống gỡ. Tôi rúc vào ngực, tôi giụi vào hông, tôi luồn vào bụng, tôi gục vào háng. Chị bị phá khuấy khắp người nên quơ tay, gạt chưn, đá quẫy lung tung.