Mùa hè này thật là tuyệt diệu. Kết quả học hành của tôi làm cho chị rất vui. Chị giục tôi gửi thư về khoe với gia đình. Có lẽ chị muốn để bố mẹ tôi yên chí, đồng thời gián tiếp kể công với ông ấy về sự chăm lo của chị khiến tôi có điều kiện học hành tốt.
Ba tháng tuyệt nhiên không phải đến trường, đầu óc không bị quanh quẩn vì bài vở, nên tôi mừng lắm. Tôi chỉ mong tận dụng thời gian này để sống thực, sống trọn vẹn theo sự khao khát của tôi.
Đã mấy phen, chị rủ rê tôi đi thăm chỗ này chỗ khác, mục đích để biết được xứ Chùa Tháp ra sao và cũng để hiểu sinh hoạt của dân tộc lân bang này. Tôi chối từ mãi không được, nên nhận lời đi với chị xem hoàng cung và một vài ngôi chùa quanh thủ đô.
Đi thì đi, tiếng là mắt nhìn, tai nghe nhưng nào có nhớ được tí gì. Chị liến thoắng giảng giải, tôi ừ ừ cho qua và khi chị nhắc tôi kể lại những điều đã xem thì tôi hoàn toàn mù tịt. Chị cười hả hê cho rằng tôi như người mộng mị.
Tôi cũng nói lại với chị là chẳng có đền đài, cung điện hay chùa vàng chùa bạc nào lôi cuốn được tôi lúc này ngoài chị. Chị là kho báu ngàn đời của riêng tôi, là vườn hoa ngát hương tôi đã cố công tìm gặp. Vậy thì còn có phong cảnh nào khiến tôi phải để tâm đến nữa.
Trong lần đi dạo nơi xứ người, chị em thường tìm những bãi cỏ để ngồi tỉ tê với nhau. Chị bồng cháu bé trên tay, tôi nằm ngửa mặt gối đầu lên đùi chị, nhìn mây bay, nghe gió thổi, tâm hồn lâng lâng vô cùng. Mặc dù người qua kẻ lại có vẻ xì xào về chuyện quá thân mật của hai chúng tôi, nhưng chị vẫn coi chẳng có gì và còn tôi thì rất hãnh diện vì được mọi người trầm trồ như vậy.