Tôi ớ người ra: vậy là chị đâu có ngủ. Có lẽ chị lim dim mắt vì bị tôi vọc nên chị đã. Tôi phụng phịu bắt đền: chị khôn, chị đánh lừa em. Làm em phải gượng nhẹ, chớ không thì… Chị bập vô liền: chớ không thì em cắn xé chị tan nát chớ gì.
Tôi quê một cục. Đàn bà thiệt là cắc cớ. Dù có sống trọn đời với họ vẫn cứ ngu ngơ như anh Mán về thành. Tâm hồn họ là một mê cung, lỡ lạc vào, không sao tìm ra lối thoát. Họ là quyển sách ước, giở trang nào là một bí mật hiện ra. Tôi ngắc ngứ luôn, chỉ còn biết nhận: em thua chị.
Để vòi vĩnh chị, tôi nói giọng chớt nhả nhõng nhẽo: ái, chị chọc quê em. Chưa kịp nói dứt, tôi đã vồ vập gục mặt vào bú nghịch lồn chị và hai tay thì vần vò cặp vú. Lần này, tôi tăng sức mạnh vào cả tay lẫn miệng, tôi bóp và bú chị sùng sục như dầu sôi khiến chị la chói lói.
Tôi làm hăng quá, chị vùng vẫy hai chưn và lẩn tránh khoảng ngực để tôi đừng làm chị tê tái, nhưng đời nào tôi để chị thực hiên được ý định này. Tôi cào cấu hai vú, bóp cho hai quầng thòi lòi ra một cục, còn cái lồn thì tôi cạp, tôi bú, tôi cắn, tôi nút xùm xụp trong miệng.
Chị vùng vẫy không được đành nằm uỵch ra đó. Tôi vẫn bú, vẫn bóp, vẫn mút, vẫn nhay hết mu tới hột le, hết làm bèo nhèo bầu vú lại lôi xệch hai núm. Chị cứ cong người lên, miệng thì la nhột mà lồn thì cứ đưa sát vô miệng tôi cho tôi nút.