Ngày trở lại quê dường như không có gì thay đổi với tôi, điều làm tôi bất ngờ nhất là con bé Hạnh, khi gạp nó tôi không thề nào nhận ra được, ngày xưa nó không có gì đăc biệt, vậy mà bay giờ nó đẹp và dể thương một cách lạ lùng, mấy đứa hao khôi của trường tôi ở lại xa. Tôi không biết là nó có nhận ra tôi hay không, và có nhớ đến chuyện hồi nhỏ hay không, mà khi gặp tôi nhỏ đỏ mặt chỉ chào tôi một tiếng rồi chạy ra nhà sau mất hút.
Sáng hôm sau bác tư bảo Hạnh bơi xuồng đưa tôi ra đồng chơi, vì lúc này là mùa nước nổi. Ngồi trên xuồng tôi được ngắm Hanh kỷ hơn, đúng là một bông hoa hương đồng gó nội, chợt tôi lên tiếng “Hạnh lớn lên đẹp thiệt” nó thẹn thùng đỏ mặt cuối xuống nói lí nhí ” cậu Quân lớn lên cũng đẹp trai vậy”. Nó nói vậy tôi chỉ biết cười mà nhìn cảnh vật xung quanh. Chợt tôi phát hiện ra đám điên điển vàng cả một góc trời.” Mình hái bông điên điển về nấu canh đi” Tôi bảo Hạnh. Hạnh cho xuồng hướng về đám điên điển. Khi đến nơi tôi cảm thấy như ở giữa đám điên điển có gì đó, từng đợt sóng nhỏ từ trong vỗ ra, thì ra có một chiếc xuồng khác trong đó, trên xuồng lại có một cảnh tượng that khó coi, lại là anh Út đang trần truồng nằm ngửa, hai tay vịnh vào hai be xuồng, và một con nhỏ nào đó cũng trần truồng ngồi trên nhúng lên nhúng xuống, và cu anh thì nằm gọn trong lồn của nó, lúc nhỏ tôi với nhỏ hạnh không biết đó là đụ, mà bây giờ thì cả hai đã hiểu, vì vậy mà nhỏ Hạnh đỏ mặt, bơi xuống một mạch đi chổ khác.